Dọn dẹp xong xuôi anh cũng lên lầu.
Đi ngang qua phòng cô, anh không khỏi liếc mắt vào trong.
Cánh cửa hơi khép hờ, anh không nhìn thấy được biểu cảm của cô chỉ thấy bóng lưng cô đang dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn vào cảm giác thật sự có gì đó rất cô đơn.
Trở về phòng mình, anh khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Tại sao tiểu thư của Lục Gia lại chẳng có một nét gì tự nhiên như là một tiểu thư?
Nhìn cô thật sự rất giống cái kiểu phải gồng gánh trong một cái mác tiểu thư.
Khẽ lắc đầu, anh chẳng hiểu sao lại quan tâm tới chuyện của cô tới vậy.
Thở hắt ra ngoài anh bước vào phòng tắm, thả người vào làn nước ấm khiến anh cũng thoải mái lên đôi phần.
Sáng hôm sau, anh dậy sớm làm đồ ăn sáng nhưng cũng chẳng quên làm hai phần cho cả cô.
Thẩm Vy bước xuống nhà thấy hai phần ăn không khỏi hài lòng gật gù
- Xem ra anh đã thông minh hơn rồi đấy!!
Anh đặt đĩa trứng ốp la lên bàn nhìn cô khinh bỉ
- Chẳng qua tôi sợ lát cô gặp mẹ tôi lại giở trò bẩn thỉu mà mà vu khống tôi thôi!!
- Này, anh đừng có nói tôi bẩn thỉu nha!! Tuy tôi có cái danh phận là phu nhân của anh đấy!! Nhưng sau này, hết năm không phải người chịu thiệt là tôi sao? Ai còn dám lấy một người phụ nữ đã một đời chồng!!
- Với cô thì chỉ cần làm vài ba trò ngớ ngẩn kia thì tự khắc người ta phải rước cô về nhà thôi, như tôi vậy!!
Cô chép miệng nhìn anh
- Xin lỗi!!
- Cô nói gì đó?
- Xin lỗi!! Tôi là người thẳng thắn!! Tôi muốn lợi dụng anh tôi cũng đã nói!! Chỉ có anh mới giúp tôi khiến lão ta sống không bằng chết!!
- Lão ta? Ý cô chính là ba vợ tôi?
- Này, đừng có gọi lung tung!! Tôi chẳng có ba để anh có ba vợ đâu!!
Anh khẽ cười, gắp cho cô một trứng ốp la
- Ăn đi, tôi sẽ giúp em!! Nhanh lên còn qua ba mẹ!!
- Ừm!!
Cả hai ăn uống xong xuôi liền phóng xe tới Vũ Gia.
Ông bà Vũ vui mừng nhìn thấy cô
- Nào, con dâu!! Lại đây ngồi nào!!
- Vâng, con chào ba mẹ!!
- Ây da, có con dâu là lập tức không còn đặt thằng con trai này trong mắt!!
Ông Vũ khẽ bật cười kéo anh ra vườn
- Sao rồi con trai?
- Sao gì ba?
- Thì cảm giác lần đầu ấy, không phải ba chỉ hết cho con rồi sao?
Hạo Thần chớp mắt, anh khẽ nheo mắt nhìn ra xa mà thả xuống hai chữ
- Rất tuyệt!!
Ông Vũ thở dài vỗ lên vai anh
- Có thằng con trai, nhàm chán chết được!! Mau ra đây làm vườn với ba!!
- Ba à, đau đấy!!
Ông Vũ cầm xẻng lên hù khiến anh nhăn mặt cùng ông bước ra ngoài vườn.
Ông chẳng qua là muốn kéo anh ra chỗ khác cho bà Vũ nói chuyện cùng cô.
Khẽ cười thầm trong lòng "hoàn thành nhiệm vụ nhé bà xã!!" rồi bước ra ngoài cùng anh làm vườn.
Trên nhà bà Vũ nhìn cô, đáy mắt dâng lên ý buồn
- Mẹ biết con đồng ý cưới Hạo Thần là vì cái gì!!
Cô lúc này chợt giật mình như thể bị nói trúng tim đen.
Cô cúi gằm mặt xuống sàn nhà
- Con xin lỗi....con....
- Không sao, mẹ ủng hộ!!
- Sao ạ??
- Năm đó Nguyễn Thị đã giúp đỡ Vũ Thị rất nhiều.
Công ơn này cả ba và mẹ chẳng thể quên, chỉ tiếc là....mẹ con và mẹ vốn là bạn thân nhưng từ khi mẹ con xuất giá mẹ và cô ấy chẳng thể gặp nhau.
Cô ấy luôn nhẫn nhục dù nhiều lần mẹ đã khuyên bỏ ông ta đi!! Có lẽ đó là do con và do cả cơ ngơi của Nguyễn Gia!! Thẩm Vy, mẹ sẽ giúp con!! Khiến ông ta sống không bằng chết, mọi thứ phải trở về theo cái quy luật vốn có của nó!!
Cô rưng rưng ôm lấy bà
- Con cảm ơn mẹ!!
- Được rồi, mau mau đi mua sắm với mẹ!!
Hạo Thần lại bị sai vặt đi làm tài xế cho hai mẹ con.
Tới trung tâm mua sắm cô và bà Vũ lấy đủ mọi thứ trên trời dưới đất, thận chí có những cái mà anh nghĩ rằng cô chẳng cần đến.
Anh cứ vậy lẽo đẽo theo sau chỉ để xách đồ cho cô và mẹ.
Thẩm Vy tiến tới cửa hàng sơ mi liền nắm tay anh kéo vào khiến Hạo Thần nhìn chăm chăm vào bàn tay, cảm giác ấm áp kì lạ trong lòng bàn tay khiến anh đưa mặt nhìn lên khuôn mặt tươi cười của cô.
Tim bất giác đập mạnh khi cô cầm một chiếc áo sơ mi lên ướm cho anh.
Tay cô cầm hai vai áo đặt lên vai anh rồi gật gật như vừa ý...anh cứ đứng vậy trân trân nhìn cô loay hoay lựa đồ cho mình.
Tới lúc thanh toán, bà Vũ nhìn anh vỗ vỗ vai
- Đến lúc con phát huy công dụng của mình rồi!
Anh thở dài rồi đưa thẻ về phía nhân viên bán hàng.
Quẹt quẹt quẹt và thế là triệu ra đi..