Tối hôm ấy, anh và cô trở về Lục Gia.
Cô mặc trên mình bộ váy đen sang trọng, ánh mắt sâu hút tiến vào.
Thẩm Vy nhìn quanh một chút rồi ra lệnh cho người làm
- Lên gọi ông bà chủ xuống đấy!! Cả ả tình nhân kia nữa!!
- Vâng thưa cô chủ!!
phút sau cả Lục Gia đều ngồi tại phòng khách.
Thẩm Vy ngồi kế bên anh, hai chân bắt chéo, khuôn mặt cô bình thản đến lạ
- Tôi muốn ba mẹ ly hôn!!
Bà Lục nhíu mày
- Con nói gì vậy Thẩm Vy?
- Con muốn đưa mẹ về sinh sống cùng vợ chồng con!!
- Không cần thiết!!
- Vậy mẹ ở đây để làm gì?
- .....
Bà Lục bỏ lên lầu khiến cô thở hắt ra ngoài, nhìn qua bên trái liền thấy cô ả õng ẹo mà cọ những nơi không cần cọ vào tay lão Lục mà cô chán ghét
- Tôi chỉ mong ông cư xử đúng mực!! Nếu không, lần sau tôi chẳng nương tay với ông đâu!!
- Ta làm gì để con chán ghét ta tới như vậy?
Thẩm Vy nhíu mày nhếch mép
- Đúng, ông chẳng làm gì tôi cả!! Nhưng với mẹ tôi thì có, và tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho kẻ chà đạp lên mẹ tôi!!
Nói rồi, cô bước lên lầu tìm mẹ mình.
Ông Lục rơi vào trầm tư một chút cũng bỏ đi.
Lúc này chỉ còn cô ả kia và Hạo Thần.
Anh nãy giờ vẫn nhìn thấy cái ánh mắt nóng bỏng của ả dành cho mình nhưng lại chẳng mấy quan tâm, dự đứng dậy liền bị ả õng ẹo bước tới
- Con trai, chào dì đi nào!!
- Lí do?
- Anh nhìn xem, con nhỏ Thẩm Vy kia từ trên xuống dưới chỉ như một khúc gỗ, chi bằng anh nhìn em, mọi thứ chẳng phải tuyệt hơn sao?
Hạo Thần nhíu mày, hai tay cho vào túi, nhìn vào mắt ả
- Thân thể vợ tôi, đẹp hay không tôi tự biết!! Phiền cô đừng chú ý đến thân thể của cô ấy, dù cô là con gái tôi cũng rất ghen đấy!! Dì à...
Nói xong anh liền tiến lên lầu tìm cô, để mặc cô ả tức tối dặm chân.
Hạo Thần lên lầu liền thấy cô đang ngồi tâm sự với mẹ, anh tiến vào cúi người lên tiếng
- Mẹ à, ba mẹ con luôn mong muốn mẹ có thể về chung sống tại Vũ Gia, nhà họ Vũ chính là đứa con của họ Nguyễn con mong mẹ suy nghĩ....còn việc mẹ muốn lấy lại Nguyễn Thị tụi con sẽ....
Bà Lục khẽ lắc đầu
- Mẹ cảm ơn hai đứa nhưng mà sống trong thù hận thì làm gì hả các con!! Mẹ tuổi cũng đã cao, quan tâm gì nổi nữa...chỉ là mẹ vẫn chẳng hiểu nổi tại sao lại đối xử với mẹ như vậy...bao năm qua mẹ chưa một lần oán trách ông ấy, bởi vì mẹ yêu ông ấy...
Ánh mắt bà rũ xuống, cô đặt tay lên vai bà
- Nhưng cũng đã đến lúc mẹ nên yêu bản thân mình rồi!!
- Con nói phải....đã đến lúc mẹ nên sống cho mình, cho các con và cho cả lũ cháu sau này nữa....
Cô mỉm cười gật đầu ôm lấy bà
- Sau này con sẽ sinh cho mẹ thật nhiều cháu ngoại để mẹ tha hồ mà vui chơi với lũ nhỏ!!
- Được được...
Anh nhìn cô rồi tự hỏi lòng mình "Ba của lũ nhỏ có phải là anh??", khóe môi anh khẽ dâng lên một nụ cười.
Cả hai trở về nhà đã là quá trễ, cô bước lên phòng tắm rửa nhanh chóng liền quay người xuống bếp.
Thấy anh đang loay hoay thì tiến lại
- Anh đói sao?
- Ừm...
- Tôi cũng đói!!
- Thì sao?
- Này, anh không nỡ nhìn thấy người khác chết đói đâu, đúng chứ?
- Nhịn một bữa không chết được đâu!! Ăn khuya sẽ mập!!
- Anh mới mập thì có, mau đưa đây!!
- Không đưa!!
Một màn chí chóe của cả hai vợ chồng diễn ra, cô thấp hơn anh cả một cái đầu mà anh thì cứ đưa cái đĩa mì lên cao khiến cô cứ nhảy nhảy lên lấy mà không được.
Hạo Thần cứ đưa tay xuống thấp rồi lại nâng lên, nhìn con mèo nhỏ đói ăn mà anh bật cười, bật chợt cô nhảy lên cùng lúc với việc anh cúi xuống...!
Môi chạm môi khiến cả hai mở to mắt nhìn nhau.
Thẩm Vy dự đẩy anh ra thì tay anh đã đặt trên eo cô mà siết chặt lại, tay cầm đĩa mì cũng đặt mì xuống bàn rồi vòng tay qua gáy cô mà áp sát nụ hôn của cả hai.
Thẩm Vy càng lúc càng trợn to mắt, cô đưa tay cố đẩy anh ra nhưng lại không được.
Lực tay của anh khá mạnh so với lực đẩy của cô.
Dứt nụ hôn một tiếng chát vang lên, Thẩm Vy đưa tay lên chùi chùi môi nhìn anh
- Anh bị điên sao?
- Anh yêu em!!
- ....
Lửa trong lòng dâng lên khiến cô thở dốc
- Sẽ chẳng có chuyện đó xảy ra giữa chúng ta đâu!!
Nói rồi cô bỏ lên lầu, anh đứng đó nhìn theo bóng lưng cô mà tim nghẹn lại, đau đến không tả được
- Thẩm Vy, em vẫn như ngày đầu...chỉ có anh là thay đổi thôi.....