Đàm Tây Nguyên không uống rượu nên chịu trách nhiệm làm tài xế, Phương Duy và Trần Nhiên ngồi ở ghế sau, người con gái uống quá chén nên đang lảm nhảm, hỏi cậu nhuộm tóc màu gì, làm ở đâu, nghe giá xong thì tỉnh rượu hơn phân nửa, tặc lưỡi nói: "Đắt quá."
Phương Duy ngây thơ nhìn cô.
Khi đến nơi, Trần Nhiên xuống xe trước rồi nhàn nhã vẫy tay chào tạm biệt hai người, Phương Duy leo lên ghế phụ phía trước, Đàm Tây Nguyên mở một nửa cửa sổ để giúp cậu tỉnh táo.
Gió thốc qua đập vào mặt, mùi rượu bị thổi tan, đèn đường hai bên đường nhanh chóng lùi xa, đốm sáng trong mắt Phương Duy lập lòe, cậu thắc mắc: "Sao mọi người đều nhận ra em nhuộm tóc vậy?"
Đàm Tây Nguyên nghi ngờ "ừ" một tiếng: "Không phải là rất rõ ràng à?"
Phương Duy nhìn chính mình trong gương xe, giọng điệu kỳ lạ: "Anh ấy không nhận ra."
Đàm Tây Nguyên phản ứng lại trong hai giây: "Chu Duệ...?" Anh không hoàn toàn nhớ cái tên thường xuyên được nhắc đến trong cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Ừm."
"Có lẽ đàn ông không đặc biệt nhạy cảm với những thứ này." Đàm Tây Nguyên trấn an cậu.
Phương Duy không bị thuyết phục mà lại nói: "Anh cũng là đàn ông mà."
Đàm Tây Nguyên mỉm cười: "Trước đây anh còn chậm hơn cậu ta, do được huấn luyện đấy."
"Huấn luyện ư?"
Đàm Tây Nguyên "ừm" rồi không nói tiếp, Phương Duy quay đầu lại nhìn anh, người đang bình tĩnh lái xe.
Một lát sau, Đàm Tây Nguyên nói: "Bạn gái cũ của anh."
Phương Duy khẽ thở dài, không biết nên nói gì.
"Cô ấy thường xuyên phàn nàn là anh không quan tâm cô ấy, cô ấy đổi kiểu tóc, mua quần áo, làm móng tay... Đều không phát hiện ra." Đàm Tây Nguyên nói: "Bị nói mãi, dần dần anh mới học được chú ý tới những chuyện này."
Phương Duy suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi: "Đó là bạn gái mà anh quen nhiều năm ạ?"
Các đồng nghiệp đã từng lén bàn tán, Phương Duy từng nghe qua vài lần.
"Ừm." Đàm Tây Nguyên không phủ nhận.
"Vì sao lại chia tay?" Phương Duy hỏi theo bản năng rồi vội vàng xin lỗi: "Em không cố ý hỏi chuyện riêng tư của anh..."
"Không sao đâu." Đàm Tây Nguyên nói, nhưng cũng chỉ trả lời qua loa: "Đến tuổi rồi lại nhận ra không hợp kết hôn thì chia tay thôi."
"Cô ấy không hợp để kết hôn ạ?"
Đàm Tây Nguyên dừng một chút, nói: "Anh không hợp."
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng Phương Duy lại như cảm nhận được bên trong chứa đựng một câu chuyện đầy gập ghềnh và bất đắc dĩ. Cậu không hỏi thêm nữa, chỉ an ủi: "Em thấy anh rất hợp mà."
Gió đêm hơi lạnh, Đàm Tây Nguyên chỉnh cửa kính xe lên, chuyển đề tài: "Tiền anh mượn em chắc sẽ trả chậm một chút, gần đây..."
"Thật sự là không vội." Phương Duy phất phất tay, bỗng nhớ tới chuyện gì đó, cậu do dự hỏi: "Đúng rồi, hai ngày trước... Tạ Hành nói hai người cùng nhau đi ăn cơm ạ?"
"Ừ." Đàm Tây Nguyên không giấu diếm gì: "Cậu ta giúp anh một việc."
Phương Duy rất kinh ngạc: "Chuyện gì ạ?"
"Giới thiệu một bác sĩ."
Phương Duy sao lại không hiểu, không cứng rắn được thì chuyển sang mềm. Chiêu này còn khó chơi hơn, cậu nghĩ nghĩ, nói: "Nếu anh cảm thấy khó khăn, cần em giúp thì...""Không sao, cậu ta chỉ là có hứng thú nhất thời, không kéo dài lâu đâu." Đàm Tây Nguyên nói, mặc dù anh cũng không thể hoàn toàn chắc chắn là Tạ Hành có thể kiên trì được hay không.
Xét cho cùng, Tạ Hành cũng là bạn từ nhỏ tới lớn của mình, cán cân trong lòng Phương Duy không khỏi lắc lư, lần đầu nói giúp y: "Dù đôi khi trông Tạ Hành có vẻ xấu tính, nhưng thật ra cậu ta cũng là một người tốt. Nếu anh Đàm hơi có cảm xúc thì cũng có thể thử một chút..." Cậu càng nói càng khó khăn, cuối cùng thì không nói ra lời được nữa.
Đàm Tây Nguyên cười nói: "Nếu cậu ta là phụ nữ thì có lẽ anh sẽ cân nhắc."
Phương Duy ngay lập tức nghĩ rằng nếu Tạ Hành mà là phụ nữ thì nhất định sẽ là loại vô cùng chủ động và quyến rũ, cậu không khỏi bật cười trước trí tưởng tượng của mình.
Đàm Tây Nguyên bối rối nhìn cậu, đột nhiên trong đầu Phương Duy chợt lóe, cậu buột miệng nói: "... Trai thẳng rất khó bẻ cong ạ?"
"Hả?" Đàm Tây Nguyên suy nghĩ một chút: "Dù sao anh cũng không tưởng tượng nổi mình ở bên một người đàn ông, rất khó chịu..."
Anh đột nhiên ngừng nói, quay đầu nhìn Phương Duy qua ánh đèn. Ban đầu Phương Duy còn sửng sốt, sau một lúc thì sắc mặt trở nên khó tả. Cậu nhìn Đàm Tây Nguyên, cảm thấy như thể có một miếng bông tẩm nước đang kẹt trong cổ họng mình.
"... Loại chuyện này mỗi người mỗi khác, trường hợp của anh không đủ để chứng minh chuyện gì." Đàm Tây Nguyên nói.
Phương Duy tuyệt vọng gật đầu.
Nếu Tạ Hành chơi đủ mọi chiêu trò cũng không gây ấn tượng với Đàm Tây Nguyên một chút nào, thì khi trước cậu đã làm gì mà được Chu Duệ Quân đồng ý quen nhau trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Chu Duệ Quân - người bị người khác nói là có thù tất báo, máu lạnh vô tình, tùy ý c ởi sạch cô gái thích hắn ném lại trong rừng cây lại bị mình theo đuổi được như thế? Chuyện này không kì lạ à?
Những chiếc xúc tu nhạy bén của Phương Duy run lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra sự thật bên ngoài, vào lúc này, điện thoại lại rung lên, là Chu Duệ Quân gọi đến.
"Ăn xong chưa?" Đối phương hỏi.
Phương Duy hắng giọng một cái, nói: "Xong rồi, còn anh thì sao, còn tăng ca ạ?"
"Ừ." Chu Duệ Quân cởi cúc áo sơ mi: "Tối nay qua bên đó ngủ đi, lát nữa tôi qua đó."
"A?" Phương Duy kinh ngạc: "Đêm nay ạ?"
"Sao vậy, không tiện à?" Chu Duệ Quân bật cười.
"Không." Phương Duy vội vàng nói, Chu Duệ Quân rất ít khi chủ động đề xuất với cậu chuyện đi đến căn nhà kia ở lại. Cậu hơi kinh ngạc nhưng cũng không khỏi vui vẻ: "Vậy bây giờ em tới đó chờ anh."
Sau khi cúp điện thoại, cậu hơi xấu hổ: "Em không đi đường Thủy Vân nữa, buổi tối em ở chỗ khác."
Đàm Tây Nguyên hiểu rõ: "Để anh quay đầu."
"Cảm ơn anh ạ."
"Không sao. Em còn tìm chỗ kim ốc tàng kiều* à?" Đàm Tây Nguyên trêu cậu.
*"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Phương Duy ngượng ngùng cười, mặt đỏ bừng, chỉ là một cú điện thoại thôi đã khiến những xúc tu run rẩy duỗi ra của cậu rụt về.
Đến dưới lầu, tạm biệt Đàm Tây Nguyên xong, Phương Duy đi thang máy lên lầu. Mở cửa bật đèn, cậu tắm rửa rồi nằm xuống giường đợi Chu Duệ Quân. Đợi một lúc lâu, trong cơn buồn ngủ, cậu cảm giác có ai đang bóp eo cậu, sức rất mạnh.
Phương Duy đột nhiên tỉnh dậy, căn phòng tối đen như mực, ai đó đang đè lên người cậu, không thể nhìn rõ mặt nhưng mùi rất quen thuộc.
Chu Duệ Quân uống rượu, say khướt hôn lung tung trên cổ cậu.
Đợi hắn tiến quân xong, Phương Duy mồ hôi đầm đìa dựa vào trên người Chu Duệ Quân, hỏi: "Sao tối nay tự nhiên lại thế?"
Chu Duệ Quân nhắm mắt lại, thật lâu không nói gì.
"Uống ít rượu nên không khống chế được."
Phương Duy trợn tròn mắt hỏi: "Không phải anh tăng ca à, sao lại uống nhiều như vậy?"
"Tăng ca được một nửa thì bạn bè gọi đi uống rượu." Chu Duệ Quân nói.
Thật hay giả cũng khó nói được. Trần Nhiên nói những người này căn bản không có tăng ca mà là đi dự tiệc, mà rốt cuộc là tăng ca được một nửa rồi đi dự tiệc hay là không tăng ca mà đi luôn thì... được rồi, đầu óc choáng váng sau khi l@m tình nên Phương Duy cũng lười xác nhận.
Im lặng một lát, Chu Duệ Quân đẩy cậu: "Xuống đi, anh đi tắm."
Phương Duy không cam lòng: "Nằm thêm chút nữa đi."
Cậu thích hai người nằm như thế này, ấm cúng và thân mật.
Chu Duệ Quân nửa thật nửa giả trách: "Em dính người quá."
Phương Duy không đáp, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên người Chu Duệ Quân, Chu Duệ Quân nắm lấy tay cậu, thấp giọng cười một tiếng: "Còn muốn làm tiếp sao?"
Phương Duy lắc đầu, nhân cơ hội luồn ngón tay vào trong ngón tay anh, mười ngón tay đan xen.
"Buồn ngủ quá."
"Vậy mà còn không nhanh xuống khỏi người tôi rồi đi ngủ?"
Phương Duy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn: "Tối nay lúc ăn cơm em tình cờ gặp chị Nhiên."
"Ừm?"
"Trần Nhiên."
"Ồ." Chu Duệ Quân không hứng thú lắm: "Nói chuyện gì?"
"Nói hồi đại học anh có rất nhiều bạn gái."
Chu Duệ Quân nhếch khóe miệng cười: "Nhiều à?"
"Thật ạ?"
Chu Duệ Quân nhìn cậu nói: "Thật."
Phương Duy: "Bạn trai của anh thì sao? Chỉ có em thôi à?"
"Em nghĩ sao?" Chu Duệ Quân hỏi lại.
"Nếu anh chỉ từng quen nữ, vậy anh với em..." Phương Duy giơ hai bàn tay đang đan vào nhau lên, do dự hỏi: "Nắm tay, hôn, thậm chí là l@m tình... anh không cảm thấy khó chịu à?"
Chu Duệ Quân nhẹ nhàng đẩy cậu xuống rồi ngồi dậy: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì."
Phương Duy nằm nhìn hắn mặc quần định xuống giường đi vào nhà tắm. Cậu im lặng hồi lâu rồi đột nhiên thay đổi câu hỏi: "Anh có thích em không?"
Chu Duệ Quân dừng một chút, quay đầu lại nói: "Tối nay em làm sao vậy?"
"Anh có thích em không?" Cậu kiên trì lặp lại.
Chu Duệ Quân cúi người sờ trán cậu, Phương Duy còn tưởng rằng hắn muốn hôn mình, Chu Duệ Quân lại cười nói: "Dáng vẻ suy nghĩ lung tung của em bây giờ không khác gì đàn bà."
Phương Duy nhíu mày ngồi dậy: "Ý anh là sao?"
"Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi." Chu Duệ Quân xoa đầu cậu trấn an rồi xoay người đi vào phòng tắm.
"Chị Nhiên còn nói chuyện khác nữa." Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Phương Duy không khỏi nói: "Chị ấy nói anh lột quần áo của một cô gái rồi ném cô ấy ở lại nơi công cộng..."
Ánh mắt của Chu Duệ Quân đột nhiên trở nên hung ác, nhưng chỉ là thoáng qua, hắn nhìn chằm chằm Phương Duy hỏi: "Cô ta nói với em à?"
"Là thật à?"
"Em muốn tin thì tin."
"Sao anh lại làm như vậy?" Phương Duy nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Em rất hứng thú với mấy tin đồn này à?" Chu Duệ Quân nói.
"Không phải là hứng thú." Phương Duy nghiêm túc nói: "Em chỉ muốn biết trước đây đã có những chuyện gì xảy ra với anh. Ngành học, câu lạc bộ anh tham gia, trường học, công việc hai năm qua có chuyện gì thú vị? Giống như, giống như là... Anh không muốn biết mấy năm em ra nước ngoài đã làm gì à? Trường học nào, ngành nào, có từng yêu không..."
Nói xong, cậu tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm Chu Duệ Quân, vốn tưởng rằng đối phương sẽ hiểu, không ngờ hắn lại nói: "Tôi không có hứng thú, cũng cảm thấy không cần thiết."
"Tại sao lại không cần thiết? Muốn biết từng li từng tí về người mình thích không phải là chuyện bình thường à?"
Chu Duệ Quân nói: "Em chỉ muốn tọc mạch chuyện riêng tư của người khác thôi."
Lửa trong lòng Phương Duy chợt tắt, cậu ngơ ngác ngồi đó: "Không phải mà... Nếu thích em, chẳng lẽ anh lại không muốn biết chuyện này sao?"
Đột nhiên Chu Duệ Quân bắt đầu mặc quần áo, hắn nhặt chiếc áo sơ mi trên mặt đất mặc vào, Phương Duy khó hiểu nắm lấy cánh tay hắn: "Anh sao vậy?"
"Nếu em nghĩ tôi không thích em thì chúng ta ngủ cùng nhau làm gì?" Chu Duệ Quân hất tay cậu, đi ra khỏi phòng ngủ.
Có phải anh ấy muốn chia tay không? Phương Duy hoảng hốt, vội vàng xuống giường, nhưng toàn thân cậu tr@n truồng, đành phải cầm lấy cái áo khoác dài choàng lên người, chân trần chạy đến phòng khách.
Chu Duệ Quân đang thay giày ở huyền quan, Phương Duy đi tới nắm lấy cánh tay của hắn, lo lắng hỏi: "Bây giờ anh đi đâu?"
Chu Duệ Quân không nói gì.
"Em không hỏi nữa được không?" Phương Duy cầu xin: "Em sẽ không hỏi nữa."
Chu Duệ Quân muốn hất tay cậu ra, nhưng Phương Duy lại nắm rất chặt, hai người rơi vào bế tắc.
Phương Duy đáng thương nói: "Đã rạng sáng rồi."
Cậu đi chân đất, áo khoác không cài khuy làm lộ ra một mảng da thịt lớn, vừa lạnh vừa sợ đến mức run rẩy.
Chu Duệ Quân biết mình đã phản ứng thái quá, cuối cùng cũng dịu giọng nói: "Em mặc quần áo, mang dép vào đi."
"Anh không đi nữa đúng không?" Phương Duy muốn đáp án.
"Không đi."
Cậu yên tâm.
Một trận giày vò đến ba giờ sáng, người rã rời không chịu nổi. Chu Duệ Quân tuy ở lại nhưng sắc mặt không tốt, nằm trên giường không nói lời nào.
Phương Duy đang nghĩ, khi nãy mình đã nói gì chọc giận hắn sao? So với mấy năm trước, toàn thân Chu Duệ Quân bây giờ đều là vảy ngược, nói một cách đơn giản là mỗi một hành động đều có thể làm hắn không vui, nhất là liên quan đến quá khứ của hắn, chuyện nào cũng là cấm kị. Phương Duy phải thời thời khắc khắc nhớ lấy không giẫm lên đuôi hổ, yêu mà như đi trên băng mỏng.
Trăng sáng, sao thưa thớt, vạn vật tĩnh lặng. Nằm trên giường có thể nhìn thấy bầu trời đêm qua cửa sổ, nhìn mãi cho đến khi những vì sao biến mất, Phương Duy nghiêng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Chu Duệ Quân không chớp mắt. Nhìn hồi lâu, xác định đối phương đã ngủ, cậu mới nhẹ nhàng sáp vào bên người đối phương, nâng người hôn lên mắt Chu Duệ Quân đôi mắt, sau đó chậm rãi vươn tay ôm lấy hắn.