Hôm nay là ngày nghỉ nên chuông báo thức của học viện không reo, nhưng do đồng hồ sinh học đã sớm thành thói quen, cả Ôn Điềm và Phó Hoài đều dậy đúng giờ.
Lúc Ôn Điềm mở mắt ra, đồng hồ báo thức trên đầu giường chỉ :, cô xoay người, mắt lim dim ngái ngủ, nhìn thấy Đường Đậu nằm vùi bên cạnh, Ôn Điềm đưa tay ra khỏi chăn, chạm vào con mèo Ragdoll vẫn còn đang nhắm chặt mắt.
Đường Đậu bị cô vuốt ve nên tỉnh giấc, đôi mắt tròn xinh xắn híp lại nhìn Ôn Điềm, chậm rãi tiến vào lồng ngực cô, cuộn tròn người nhắm chặt đôi mắt xanh đậm, phát ra tiếng kêu lười biếng.
Ôn Điềm cúi đầu, cọ cọ vào bộ lông mềm mại của nó, ngón tay cũng không ngừng vuốt ve bộ lông ấm áp ấy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ hơi khàn khàn: “Chào buổi sáng, Đường Đậu.”
Sau đó, Ôn Điềm rời giường, rửa mặt, thay quần áo, mang giày ra ngoài.
Tối hôm qua, lúc ăn cơm xong, cô đã cùng hẹn với Phó Hoài, bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi sáng sẽ vẫn thức dậy lúc sáu giờ, cùng anh đến sân thể dục của học viện cảnh sát. Trong một giờ sau đó, Phó Hoài sẽ luyện tập thể lực, còn Ôn Điềm sẽ ngồi trên khán đài tự học, cả hai cũng cố gắng tận dụng thật tốt khoảng thời gian này của buổi sáng.
Vừa mở cửa, Ôn Điềm đã nhìn thấy Phó Hoài đang cúi đầu, dựa vào vách tường chờ mình. Cô nghĩ mình đã sửa soạn rất nhanh rồi, không ngờ rằng anh còn nhanh hơn nữa.
Ôn Điềm kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt long lanh, tò mò hỏi: “Anh ra khỏi giường lúc mấy giờ vậy?”
Phó Hoài nhìn cô, hơi nghiêng đầu, tỏ ý muốn vừa đi vừa nói. Khi vào trong thang máy đi xuống, anh trả lời: “Lúc sáu giờ.”
Ôn Điềm càng kinh ngạc: “Anh sửa soạn nhanh như vậy sao?”
Anh nâng tay chạm vào sau gáy, cười lớn: “Không uổng công anh luyện tập tác phong quân đội mà, đã sớm quen với việc làm mọi thứ nhanh gọn rồi.”
Ôn Điềm cảm thán: “Đáng sợ thật, mới chỉ một tháng thôi mà.”
Phó Hoài không nói, sau khi ra khỏi thang máy mới quay lại hỏi cô: “Sáng nay em tính học môn gì?”
Ôn Điềm giơ bộ đề thi trong tay lên, nghiêm túc nói: “Trong một giờ, em sẽ làm xong bộ năm đề Lý này.”
Phó Hoài thuận miệng đùa một câu: “Quả nhiên, dù Vật lý có ngược em trăm ngàn lần, em vẫn đợi người như ngày mới yêu.”
Nghe anh nói vậy, Ôn Điềm lại nghĩ tới buổi trưa hôm qua, tâm trạng thoải mái trong nháy mắt tan biến. Cô buồn bực thở dài, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt đường, mím môi.
Tự nhiên lại cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Trên phương diện học tập, từ trước tới nay Ôn Điềm đều hết sức cố gắng, bất kể là ở môn học nào. Nhưng đối với Vật Lý, dù cô có học nhiều đến bao nhiêu đi chăng nữa, kết quả vẫn mãi như vậy, không thể cao lên, Ôn Điềm cảm thấy hoàn toàn bất lực.
So với những người khác, cô dành nhiều hơn hẳn thời gian và sức lực cho môn vật lý, thế nhưng đến cuối cùng Ôn Điềm cũng chỉ nhận lại được những lần thảm thương không nỡ nhìn vào điểm số.
Càng không nhận được kết quả xứng đáng, trong lòng lại càng mất kiên nhẫn. Càn nôn nóng, sốt ruột, thì càng khó khăn khi điều chỉnh tâm lý bình tĩnh.
Từ khi lên mười hai, Ôn Điềm lại càng cảm thấy áp lực. Cô muốn điểm thi cao, muốn loại bỏ thiên hướng học lệch của mình. (cái này có nên sửa lại thành “muốn học đều các môn” không?) Thế nhưng kì thi tháng lần này, lại càng bết bát hơn lần vừa rồi.
Ngày hôm trước thi toán làm không tốt, ngày hôm qua lại có chuyện với Hoắc Ngự Thành, đã vậy còn phải đèo bòng thêm môn Vật lý. Việc này chồng chất việc kia, khiến cho tâm lý của một con người thiếu tư chất như cô lại càng thêm hỗn loạn, đã sắp bùng nổ đến nơi.
Ôn Điềm trầm mặc một lúc, Phó Hoài liền phát hiện ra sự hứng khởi vừa rồi của cô đã biến mất. Anh dừng lại, hơi nghiêng đầu, gọi cô: “Điềm Điềm?”
Phó Hoài lập tức đuổi theo, kéo cổ tay mảnh khảnh của cô lại: “Điềm Điềm? Em sao vậy? Không vui à?”
Ôn Điềm siết chặt bài thi, giật mạnh cổ tay ra, giọng nói mềm mại lẩm bầm nói: “Được rồi, em biết em ngu ngốc. Em cũng đã cố gắng học rất nhiều rồi, nhưng vấn đề là học mãi cũng không được, em biết làm sao đâu…”
Giọng nói của Ôn Điềm vốn đã rất nhỏ, nay lại nghẹn nào như vậy, nghe giống như là sắp khóc.
Phó Hoài vẫn không buông cổ tay cô, cúi thấp người, một tay khác đặt lên đầu gối, cau mày nhìn thẳng Ôn Điềm. Lúc này anh mới phát hiện hốc mắt cô đã bắt đầu đỏ, đôi mi dài đen nhánh chớp chớp mắt, phía dưới mắt quầng thâm hình vòng cung mờ nhạt lúc thấy lúc không.
Ôn Điềm bất lực cắn môi dưới, mấy tia nắng sớm rơi xuống, chạm vào gò má mềm mại của cô, Phó Hoài có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mai trên gò má ấy.
“Là bởi vì câu nói vừa rồi của anh sao?” Phó Hoài thận trọng hỏi cô, giọng nói hết sức dịu dàng.
“Anh xin lỗi, Điềm Điềm. Em đừng suy nghĩ nhiều, anh không có ý bảo em ngốc…” Cậu trai cao lớn dạng rộng chân, hơi khụy xuống, khom lưng, cô gắng nhìn thẳng vào người con gái thua anh một cả cái đầu. Bởi vì thấp thỏm, bất an mà khuôn mặt anh trở nên căng thẳng, đôi mắt nheo lại, cố hết sức dỗ dành cô gái nhỏ đang ấm ức trước mặt trở nên vui vẻ.
“Em đừng buồn nữa được không, anh…”
“Không phải tại anh.” Ôn Điềm che miệng khịt mũi, khóe mắt hơi đỏ.
“Hả?” Phó Hoài cảm thấy mơ hồ, “Vậy em…”
Ôn Điềm gỡ bàn tay anh, kéo cổ tay mình về, rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước. Phó Hoài đi theo bên cạnh cô, vẫn còn chút khẩn trương: “Điềm Điềm?”
Ôn Điềm và Phó Hoài là cùng nhau lớn lên, hầu như cô không có chuyện gì giấu giếm anh, dù vui vẻ hay khổ sở, cô cũng nói với anh. Lúc này, cô cũng kể khái quát mọi chuyện cho anh, nghe xong Phó Hoài lại càng tức giận hơn cả cô, giọng nói đầy oán hận: “Ỷ mình học giỏi mà ngon à!”
Anh vòng tay ra sau lưng Ôn Điềm, vỗ vai cô, giọng nói yêu thương, che chở: “Điềm Điềm.”
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh trong vắt như mặt hồ. Phó Hoài có thể nhìn thấy hình dáng mình trong đôi mắt ấy, cực kỳ rõ ràng.
Anh nở nụ cười: “Sau này đừng tìm thằng đó hỏi bài nữa, tìm anh này, anh giảng cho em.” Vừa nói lại vừa tự tin vỗ ngực: “Anh sẽ là gia sư của em.”
Ôn Điềm nhìn bộ dáng lời thề sắc son của anh, không nhịn được bật cười: “Em lại không tin bản thân mình có thể được điểm cao môn Lý.”
Phó Hoài nói: “Nhưng mà anh tin. Điềm Điềm chỉ cần tiếp tục kiên trì, thành tích nhất định sẽ tăng vọt. Em phải tin tưởng lời nói của “thầy”, nhất định sẽ giúp em thoát khỏi cảnh vật vờ với Vật Lý, đợi đến khi đó, chúng ta sẽ lấy kết quả đập vào mặt cái tên kia.”
Lời nói này của anh hết sức tự tin, đôi mắt đen nhánh như đang phát sáng rực rỡ, hấp dẫn Ôn Điềm.
Dường như bị ảnh hưởng từ anh, Ôn Điềm đột nhiên cảm thấy một động lực to lớn, ngay lập tức muốn chứng minh mình không ngu ngốc giống như lời Hoắc Ngự Thành, khuôn miệng cô nở một nụ cười: “Được!”
Giọng nói cô trong vắt, ngọt ngào. Một từ “Được” đầy khí thế là vậy, qua giọng nói của Ôn Điềm lại trở nên nhẹ nhàng như lông hồng mơn trớn.
Thấy cô lấy lại được tinh thần, nụ cười của Phó Hoài lại càng rực rỡ, đặt hai tay lên vai cô, đẩy cô bước đi nhanh hơn: “Đi chậm quá!”
“Vâng” Ôn Điềm bị anh đẩy, không thể không chạy theo, giọng nói dịu dàng: “Anh đừng đẩy em, chậm một chút… Phó Hoài Hoài!”
Sau khi hai người đến sân học viện cảnh sát, Ôn Điềm chọn một chỗ ngồi xuống, làm đề Vật Lý, còn Phó Hoài bắt đầu chạy hai vòng quanh sân làm nóng người, lúc sau lại cột thêm một sợi dây nối với bánh xe cao su nặng tiếp tục chạy.
Đôi lúc Ôn Điềm nhìn xa xăm suy nghĩ, sẽ vô tình trông thấy Phó Hoài trên đường chạy. Nửa người trên của anh hơi nghiêng về phía trước, hai cánh tay nhịp nhàng đong đưa theo bước chân, ánh mắt anh nghiêm túc, tập trung nhìn thẳng, một mạch, không ngừng nghỉ.
Nửa tiếng sau, Phó Hoài gỡ dây, đến ngồi bên cạnh Ôn Điềm. Bởi vì anh quá cao, đôi chân dài có chút bối rồi, không biết đặt vào đâu, chỉ có thể dang ra. Cùi chỏ đăt trên đùi, anh hỏi: “Sao rồi? Không cần anh giúp gì à?”
Mới vừa vận động, cả người anh tỏa ra mãnh liệt mùi hương đặc trưng của đàn ông, nóng như một lò lửa. Cứ mỗi lần anh nhích lại gần, Ôn Điềm bị nhiệt lượng ấy tác động, không tự chủ được lập tức ngửa đầu về phía sau.
Đôi mắt hạnh của cô trợn tròn, có chút bị hù dọa, hoang mang nhìn vào Phó Hoài, Ôn Điềm nhìn thấy từng giọt mồ hôi trên mặt anh không ngừng ven theo đôi gò má góc cạnh chảy xuống, dưới cằm càng ngày càng có nhiều mồ hôi, đến cuối cùng lại có vài giọt rơi xuống.
Ánh mắt trời chiếu qua từng giọt mồ hôi trong suốt, giống như thủy tinh vậy, vừa thuần sáng, lại cũng vừa tinh khiết.
Phó Hoài buồn cười, giờ tay quơ quơ trước mặt cô: “Điềm Điềm? Sao lại ngẩn người ra vậy?”
Ôn Điềm chột dạ trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Không… Anh cứ đi tập trước đi, khi nào xong thì nói chuyện sau.”
“Được rồi.” Anh đáp, cúi xuống vén ống quần, lần này là đeo bao cát vào hai bắp chân. Ôn Điềm hết sức kinh ngạc.
“Anh còn đeo cả bao cát nữa?”
Phó Hoài bình tĩnh “ừ” một tiếng, cười nói: “Đúng vậy.”
Ôn Điềm nghĩ đến hình ảnh anh mới vừa rồi mang nặng chạy trên sân, không khỏi cảm thấy xúc động: “Phó Hoài, anh thật là lợi hại nha, anh không cảm thấy mệt à?”
Phó Hoài đứng thẳng, hơi nghiêng đầu nhìn cô, bĩu môi đáng thương: “Có mệt mỏi mà.”
Ôn Điềm không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp này, nâng tay vỗ nhẹ đỉnh đầu của anh, dịu dàng an ủi: “Xoa một cái nha.”
Đôi mắt Phó Hoài khẽ nheo lại, trong lòng như có ai gõ nhẹ một cái, nhịp tim đập mạnh trong khoảng khắc ấy dường như khiến cho anh quên cả hô hấp.
Ngay sau đó, sắc mặt Phó Hoài lập tức thay đổi, mi mắt cong lại, cười nói: “Nhưng phải tự nghiêm khắc với bản thân mình, không ngừng gia tăng thể lực, chỉ có vậy mới có thể đạt được thành tích tốt.”
Nói xong, anh liền đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che đi ánh sáng chiếu vào Ôn Điềm, đứng trong bóng của anh, cô ngẩng mặt, nhìn thấy anh cười rạng rỡ với mình.
Vào giây phút ấy, Ôn Điềm dường như có thể nhìn thấy được người thanh niên anh tuấn mặc cảnh phục màu lam trước mắt thật cao lớn, như tùng bách vươn mình.