Phản ứng đầu tiên lớn nhất chính là Cung tuyệt thương vừa uống ngụm trà bỗng phụt một cái, mảnh sứ vỡ vụn như pháo hoa rớt đầy chân, lảo đảo té từ trên ghế xuống, tư thế miệng há chữ O, mắt trừng lớn nhìn ra cửa, ngoó tay thon dài run rẩy chỉ vào bóng nho nhỏ mà phát ra quả đạn oanh tạc chết người vữa nãy.
Hai người đang bái đường dột nhiên ngừng, không hẹn mà cùng xoay người lại, mắt sáng nhìn chằm chằm tiểu quỷ giảo hoạt đang cười kia
Người Sở Quân Ly run lên chút, dột nhiên đứng lên, mặt vốn tái lại càng tái hơn môi run rẩy định nói gì lại thôi.
Lạc Linh Nhiễm nắm chiếc quạt trong tay cũng vô thức bóp nát thành bụi, kinh ngạc, không thể tin được khi nhìn thấy tiểu quỷ Vô Thương đi vàư vừa nói gì đó. Hắn thế mà dám để người khác làm cha ư? Sao có thể thế chứ?
“Dịch, ta không nghe nhầm đó chứ? Vô thương vừa nói gì thế?” Tử Linh Nhi kích động nhéo Sở thiên Dịch, mở to đôi mắt đẹp, điều này thật kinh ngạc, đây cũng là điều làm người ta khó tin, Vô thương thế mà dám để người khác làm cha ư? Vậy Sở Quân mạc thì tính sao? tuy nàng cũng không thích hắn ta cho lắm, nhưng nàng cũng vốn cho rằng hắn ta mới là cha ruột của Vô Thương, loạn rồi, loạn hết cả rồi.
Bị nương tử nhà mình cấu thật đau quá, Sở Thiên Dịch lại không dám kêu mà trầm giọng đáp, “Ta nghĩ nàng nghe không nhầm đâu!” Đây là chuyện thế nào nhỉ? Người đại ca đâu rồi? Chẳng lẽ mấy tháng không thấy, Y Y đã lập gia đình rồi ư? Nhưng lại gả cho một kẻ xa lạ đầy bất ngờ ư? Trời ạ, đại ca này cùng Lạc Vũ trần tranh đấu đi đi lại lại, tới tận sống chết, điều này được gọi là gì nhỉ?
Sở Thiên Dịch cũng u đầu, có chút chẳng rõ chuỵện gì đã xảy ra nữa.
Nhìn biểu hiện của người khác, Tử Dạ cũng thấy tốt hẳn lên, ngày thường vật nhỏ chưa từng cho mình thái độ hoà nhã, cứ suốt ngày gọi đại khối băng đại khối băng, dù sao hắn cũng không để ý, đứa con này đột nhiên lại đổi giọng gọi Tử Dạ là cha, có thể tưởng tượng được hắn kinh ngạc biết bao không. Nhưng trong lòng lại dâng vui sướng nhè nhẹ, đôi mắt tối đen đột nhiên đảo qua đám đông im lặng trong đại sảnh, khoé miệng nhếch lên mang theo tia đắc ý và vui vẻ, tay nắm chặt kiếm khẽ rung rung, có một dòng nước ấm áp chảy khắp toàn thân, nhìn ánh mắt Bạch Vô Thương càng thêm nhu hoà, dù giây tiếp theo hiểu ngay dụng ý của tiểu quỷ này, nhưng có thể để cho bé mở miệng gọi hắn là cha hắn là người thứ nhất đó!
Tử Dạ thật sự làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo làm cha, ít nhất trong mắt nam nhân nhìn hắn thấy ngứa mắt, trong đại sảnh vang lên tiếng xương cốt kêu lách cách, không khí vừa rồi đang vui mừng đột nhiên bị đẩy xuống hầm băng, khí lạnh dày đặc.
“Ngao” một tiếng, Cung Tuyệt Thương từ dưới đứng lên, xông tới tiểu vô Thương, miệng gào thét, “Ngươi nói cái gì? Không thể nào, vật nhỏ à, ngươi sao lại có thể để người khác làm cha chứ? Ta mới là cha ngươi nè!” Không được, sau khi thấy muội muội, hắn nhất định phải bắt gọi như thế, hắn phải làm cha của thằng nhóc này mới được, lần trước nàng không đồng ý, lần này thế mà lại để cho vật nhỏ gọi người khác là cha, thật giận quá đi. Khối băng Tử Dạ kia thì có gì tốt chứ? CẢ người đầy máu tanh, bộ dạng lại không đẹp trai như hắn, bộ mặt lạnh, thật giống như người khác nợ tiền hắn vậy, kiếm cả ngày chẳng rời người tý nào, vừa thấy cũng không phải người tốt gì!
Cung Tuyệt Thương cầm lấy Bạch Vô Thương, ánh mắt hung dữ trừng mắt ghét Tử Dạ, thấy thế nào cũng rất ngứa mắt!
Không thấy hắn đáp lời, cũng không để ý tới ánh mắt mọi người, tiểu Vô Thương rút tay ra khỏi Cung Tuyệt Thương, ngaâ thơ cười nói, “Nha, họ đang đàu gia gia sao? Tiếc là không nhìn thấy mặt nương tử nha, Lạc thúc thúc, vị tân nương này có phải vị đại thẩm đáng ghét kia không?” Bạch vô Thương đi qua, trông rất ngây thơ vô tội ngửa đầu nhìn chú rể.
Đại thẩm ư? Nàng ta già như vậy sao? Thằng nhóc này thế mà dám gọi nàng ta là đại thẩm hả! Khăn voan bị Nguyễn Thanh âm túm chặt lại không thể gây ra bất mãn gì, hiện giờ nàng ta nghĩ nhanh muốn bái đường cho xong, từ nay về sau nàng ta chính là thê tử của Trần ca ca, ai cũng không tách họ ra được nữa!
Lạc Vũ Trần sợ run chút, trong mắt loé sáng rất nhanhm đưa tay đẩy Bạch Vô Thương ra, mím chặt môi nói lạnh lùng, “Là nương ngươi bảo ngươi tới sao? Về nói cho nàng ta biết, ta mãi muốn kết hôn chỉ có một, đó là Thanh Âm, bảo nàng ấy sau này đừng tới làm phiền chúng ta nữa!” Lời nói rất vô tình, mọi người nghe rất rõ, như trút được gánh nặng.
Mọi người bất giác lại ngẩn người, sắc mặt mấy nam nhân từ kinh hoảng biến thành đen sì, ngao, ngươi tính gì thế, Y Y sẽ tìm đến ngươi sao? Ánh mắt lạnh buốt như dao nhỏ từ một đôi người bay tới.
Bạch Vô Thương bị nội lực của hắn đánh văng ra, khuôn mặt nhỏ lạnh buốt, may có tử Dạ ôm chặt một tấc không rời, đưa tay ra đỡ kịp thời, nhưng sắc mặt đại khối băng kia trở nên rất khó coi, đây chính là bảo bối vừa nhận hắn làm cha đó, không để kẻ khác làm thương tổn được!
Mặt Cung Tuyệt Thương trầm trầm, thấy hắn dám ra tay với Vô Thương, tay cầm chặt lật lên, đột nhiên búng ra một trận kình phong, thật ra được rồi, hắn thừa nhận hắn thật sự đã nghĩ muốn đánh hắn sớm rồi!
Ánh mắt Lạc Vũ Trần bỗng dưng đen kịt, ôm cả bóng áo đỏ Nguyễn Thanh âm xoay một vòng, tránh được trưởng phong của hắn.
Tiểu Vô Thương thật ra không sao hết, bĩu môi nói, “Ta chỉ là muốn nói, lúc mẫu thân bái đường còn đẹp hơn bà ta rất nhiều” Cũng chẳng đúng sao, Xuân Nhi từng nói với bé, mẫu thân là cô gái đẹp nhất trên đời này, cũng là tân nương đẹp nhất, Tiểu Vô Thương đang nói tới mẫu thân mình thì rất kiêu hãnh, khuôn mặt nhỏ ngước cao lên, tuy bé chưa từng thấy, nhưng lời Xuân Nhi nói bé tin, hơn nữa, nương vốn là người đẹp nhất trên đời này mà.
Tiếc là bé không biết rằng lời bé nói lại gây cho người khác hiểu lầm lớn, sắc mặt vài người trong nháy mắt chuyển từ đen sang xanh, rồi sang trắng, tiếp đó là một đen một trắng không nói đều phi tới.
Nàng thế mà đã thành thân ư? Lại không phải cùng người đàn ông của mình bái đường sao?
Run rẩy, hôn loạn, mấy nam nhân ánh mắt như giết người đều nhìn chằm chằm vào Tử Dạ đang ôm kiếm đứng, thật giận quá, không giết hắn không đủ dẹp nỗi hận này!
Khoé miệng Tử Dạ co giật, tiểu quỷ này thật vô tâm hay giả vờ vô tình đây? điều này chẳng phải hại hắn rồi sao? Quan trọng là đối mặt với biểu hiện vô tội của hắn, hắn còn chẳng biết nói gì, vừa lúc, để những kẻ này hiểu nhầm cũng tốt, dù sao không phải hắn nói, muốn động thì động, muốn đánh nhau sao, hắn chẳng sợ bất luận kẻ nào!
“Chủ tử, người xem?” Người hầu bên cạnh Lạc lão gia chủ khom người xin chỉ thị, cố ý tiến lên ngăn cản những kẻ muốn quấy rối.
Lạc lão gia chủ ánh mắt tinh nhuệ híp lại, khẽ phất nhẹ tay áo, người hầu hiểu ý không tiến lên nữa, biểu hiện nghiền ngẫm nhìn tất cả, khoé miệng cười ớn lạnh.
“Tiểu….Tiểu quỷ, ngươi vừa nói cái gì?” Cung Tuyệt Thương sớm đã quên hắn nếm đau khổ trong tay Bạch Vô Thương, vừa túm lấy áo bé, nhấc người lên cao, mắt phượng hẹp dài nhìn không chớp, làm cho người ta có cảm giác đầy khủng b.
“buông, buông ra!” Hai chân Bạch Vô Thương bay lên không, đạp lung tung, lại lần nữa hận mình không lớn nhanh cao lên, lại thở phì phì trừng mắt nhìn Cung Tuỵệt Thương, chết tiệt, ta nhất định phải trừng phạt ngươi mới được, hừ, muốn gặp nương ta sao, đừng có mà mơ!
“Nói mau, nương ngươi bái đường với ai hả? Sao ta lại không biết chứ? Chuyện khi nào? Nam tử chết tiệt là ai hả? Ngươi nói ta mới buông ngươi ra!” Vội nha, thật nóng ruột muốn chết rồi, Cung Tuyệt Thương hận không thể biến thành côn trùng cui vào bụng bé, đỡ pải bị thằng quỷ này làm cho gần chết!
“Vô Thươngm con nói mau sao lại thế? Mẫu thân con đâu rồi?” Sở Quân Ly cũng tiến lên, cứu Bạch vô Thương đáng thương trong tay Cung Tuyệt Thương, mặt hao đào phong tình vạn chủng mang theo lo lắng chưa từng có, nàng thật sự thành thân rồi ư? Với ai chứ? Đại ca sao? Hay là với Trư Dạ? TRái tim, nhưn trong nháy mắt chìm xuống tận đáy vực, cảm giác lạnh buốt trào dâng toàn thân, vừa lạnh vừa đau.
“Vô Thương, nương con đâu rồi?” Lạc Linh Nhiễm cũng ngồi không yên, đi lên cầm lấy tay kia của Bạch Vô Thương chất vấn.
Bạch Vũ Thần đứng thẳng người, ở xa nhìn tất thảy, mặt mày nhăn nhó, trong lòng tràn ngập kinh dị, Y Y thành thân ư?
Bạch Vô Thương không đáp, chỉ tức giận trừng mắt với Cung Tuyệt Thương, tên chết tiệt, mặc kệ nương để ý đến ngươi thế nào, dám chọc ta? Ngươi chết chắc rồi, nương nói rồi, có thù tất báo, hơn nữa báo thù phải gấp bội, hừ!
Cung Tuyệt Thương bất giác rùng mình một cái, cẩn thận lùi ra sau nửa bước, rụt cổm hắn vừa mới làm sai chuyện gì phải không nhỉ? Nếu không sao tiểu quỷ này lại nhìn hắn như vậy chứ? đừng mà!
“hừ, ta không nói cho người biết!” tức giận xoay người, tay nhỏ bé đấm ngực cung tuyệt Thương một cái, mùi thơm khẽ lướt qua khe, trong lúc hắn không để ý hít vào, cười giảo hoạt, Bạch Vô Thương lùi ra sau vài bước, bắt nạt bé, bé sẽ không tha cho họ đâu, gồm cả kẻ vừa nói xấu mẫu thân bé nữa!
Lạc Linh Nhiễm thoáng cau mày, trong mắt loé lên tán thưởng, thằng nhóc này dùng độc có tiến bộ, nhưng hắn hiện giờ quan tâm nhất là Y Y ra sao? Thật sự đã bỏ lỡ rồi ư?
“Vô thương, ta đây có một gốc cây thiên chi duyên, con có cần không?” Nếu hỏi không được vậy chỉ có dụ dỗ.
Thiên chi duyên ư? Trong miệng lão nhân Thiên Ky có nói nó được xếp vào loại cây đứng đầu, cầu còn không được, nếu đoán ra, chỉ có thể dựa vào duyên phận, nghe được rồi, tiểu Vô Thương dĩ nhiên nhớ rõ, mắt sáng ngời chớp chớp, hơi động lòng, lập tức lắc đầu nói, “Không cần” Muốn bé bán đứng mẫu thân sao, đừng mơ!
“Các ngươi…” Thật sự thành thân rồi ư? Câu kế tiếp hỏi bất ngờ, sắc mặt Sở Quân Ly nặng nề nhìn mặt Tử Dạ chẳng chút thay đổi.
Tử Dạ hơi xoay người, không những mặt co rút, mà tim cũng co rút, ngoại trừ trầm mặc ra hắn cũng chẳng lựa còn nào khác, vật nhỏ kia cũng không thể đắc tội tuỳ tiện được, mặc kệ lời bé nói là vô tâm hay có tâm dù sao mấy nam nhân này hiểu nhầm. Đến cả chú rể cũng kinh ngạc, nhưng ngoài lần đó ra, cũng không còn phản ứng nào khác, điều này càng chứng thật phán đoán trong lòng hắn ta.
“Vô thương, sao con lại tuỳ tiện gọi người khác là phụ thân thế?” Vì sao ánh mắt càng ngày càng nhìn không rõ chứ? Cung Tuyệt Thương xoa mắt, vẫn không quên hướng về Bạch Vô Thương hỏi chuyện vừa rồi.
Muội muội không cần hắn, đến cả cha nuôi cũng không cho hắn, thế mà lại lén đi lập gia đình, ôi, hắn bị bỏ rơi, trời ạ, sao hắn chẳng còn cách nào mà sống nữa thế này, hắn muốn giết gã đàn ông thối tha kia thế!
“Con ta, cha nó chỉ có một!”
Không ai để ý tới Sở Quân mạc đến lúc nào, mặt cứng lạnh góc cạnh, hơi thở nặng nề, rút đi phần sát khí, trên người bình thản, mắt nhìn về phía Bạch Vô Thương có chút hiền hoà.
Nhưng thật rõ hắn rất bất mãn với chuyện Bạch Vô Thương gọi người khác là cha, con hắn, muốn gọi cha chỉ có một mình hắn thôi.
“Tam ca, huynh….huynh đã khôi phục trí nhớ rồi ư/” Sở Quân Ly vui sướng đi tới kéo tay hắn nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy kích động và cao hứng.
“Đúng!” Sở Quân Mạc nhìn thẳng vào Bạch Vô Thương, hơi áy náy lại khẽ gật gật đầu với Sở Quân Ly, xem như thừa nhận lời hắn nói.
Ánh mắt Bạch Vô Thương loé lên, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Quân mạc xuất hiện đột ngột, hơi ngây ra, sau đó cụp mắt lại, cũng không dộng, chỉ có chiếc miệng nhỏ quật cường mím chặt.
Nương nói, hắn không phải cha ruột của mình, vậy cha ruột của mình là ai chứ?
Nhưng mà, chính mình lúc nào cũng coi hắn thành cha đẻ trong lòng, chẳng sợ ông ấy không thương bé thôi.
Không cha cũng tốt, đã nhiều năm qua đi, có cha với không cha cũng thế, bé chỉ cần mình mẫu thân là đủ!
“Hừ, ngươi đã sớm không có tư cách làm cha nó rồi!” Vẫn chưa đi xa lắm, Cung Tuyệt Thương vén tóc lên, tiến về Sở Quân Mạc nói.
“sự thật chẳng thay đổi được!” Trong lòng Sở Quân Mạc âm trầm, giọng lạnh lùng nói.
Nghe thế, sắc mặt Bạch Vô thương tái nhợt, ông ấy không biết sao? Bé cũng không phải là con ông ấy mà!
Nếu thật không biết, vì sao trước kia còn đối xử lạnh nhạt với bé như thế chư?
Hiện giờ thì sao? hiện giờ bé không cần ông ta, vì sao ông ta vừa về thì đã tìm bé chứ?
Đám khách cẢ sảnh đường cũng lặng yên nhìn không nói, nín thở, dù sao những người này bất luận là ai họ cũng không thể đắc tội được, thêm nữa, chủ nhân nhà người ta chưa lên tiếng, họ chỉ mừng rõ xem biểu diễn thôi, cái này được gọi là gì nhỉ? Mấy nam tranh một nữ à? Hay là tranh nhau làm cha nhỉ? Đầu óc mấy nam nhân đó không phải bị hỏng rồi sao?
“Nương con và hắn đã thành thân rồi ư/” Sở Quân mạc nhìn Bạch Vô Thương, chỉ thẳng tay vào Tử Dạ hỏi, trước mắt loé lên tia thống khổ, thở nặng nề.
Bạch Vô thương ngẩng đầu, trong mắt hơi khó hiểu, lời này bé nói qua rồi sao? Vì sao nhưng kẻ này lại nói mẫu thân đã lập gia đình chứ? Gãi đầu, khuôn mặt nhỏ hướng về Tử Dạ, định mở miệng đã bị Cung tuyệt Thương nhanh mồm ngăn lại, “Cấm khong được gọi hắn là phụ thân!”
Vì sao bóng người trước mắt càng ngày càng mờ chứ? Vị nam nhân không hay ho gì xoa xoa hai mắt mình, còn hơi phản ứng thái quá.
Bạch Vô Thương lại sửng sốt chút, tên này bị bệnh à, quay đầu giúp hắn chỉnh lại đầu óc mới được! Mẫu thân bé không lấy chồng, thật không nên nha? Tuy hiện giờ mẫu thân nói cho bé biết, cha trước đây không phải cha thật sự!
“Ngu ngốc!” Không khách sáo mắng một câu, tiểu Vô Thương khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn.