Ngọc Vô Ngân rời đi, không ai rõ hắn đi ra sao, ít nhất sính lễ Sở quốc đã đến mấy ngày nhưng cũng không thấy hắn xuất hiện.
Bạch mặc Y nhìn căn phòng trống trơn không bóng người, mắt hơi âm trầm chút, cũng không biết nói gì, chỉ nghĩ miệng vết thương còn nặng vậy, không rõ có nhớ thay thuốc hay không nữa!
Ly quốc chủ trước một ngày hai nước tới đã về cung, lại thấy phiền, ông cũng muốn làm tròn trách nhiệm của người chủ, nên rất khách sáo, chỉ là không thấy cao hứng lắm, chuyện này thì có gì đâu chứ? Con gái nhà mình toả hương thơm ngát, lẽ ra ông phải cao hứng mới đúng, nhưng cũng chẳng thấy vui nổi, nếu mà thật sự gả đi rồi, ông không những không còn thấy người nữa, mà tình cảm của con gái với Lạc Vũ TRần rất thắm thếit, chuyện này dù gì cũng thấy phiền phức, phiền phức kéo dài quan hệ ba nước, ông cần phải nghĩ cho kỹ mới được, làm sao có thể đem mọi chuyện phát triển có sức ảnh hưởng ít nhất, vì thế, ngày đó lại làm cho ông thấy sầu não muốn chết.
Lại còn lòng con nhà mình nữa chứ, cũng thật sự chẳng tình nguyện nữa, hay là ông lấy luận võ trên lôi đài ra nhỉ, không chết không ngừng, người thắng thì được chăng? Nghĩ đi nghĩ lại đau đầu, cái này chẳng phải lại đem người ta ra đùa sao?
Ly quốc chủ ngồi trong thư phòng lớn, triều thần liên quan trước mặt, làm sao đây, nghĩ cách đi nào! Chẳng phải một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao sao? Sao những kẻ này cứ trầm mặc mãi thế chứ? Xem ra, chẳng thể trông cậy vào người khác được rồi!
Phất phất tay, mất bình tĩnh muốn chúng thần rời đi, dựa vào người ta không bằng dựa vào bản thân, nhưng mà bản thân cũng chẳng nghĩ ra cách gì là thế nào? Sao tự dưng nhận một cô con gái lại rước một đống phiền phức vào người thế này? Nhưng mà ông thật sự cũng chẳng chê sự phiền toái này chút nào!
“Phụ hoàng à, để nhi thần nói trước này, nếu người dám ép muội muội lập gia đình, con sẽ mang muội muội rời nhà trốn đi đó!” Cung Tuyệt Thương như gió xuân ập tới, lão phụ vương hồ li này, đừng nhìn ông ấy triệu lão thần tới như thế nhé, cũng chẳng muốn nghe xem có cách gì đâu, nói trắng ra là chỉ muốn tham lam thấy những kẻ này, nếu ông ấy mà dám đưa hôn sự Y Y ra luận bàn, hắn, hắn sẽ phủi tay mặc kệ, cùng muội muội đi ngao du giang hồ luôn!
“Thằng con hỗn láo này, phụ hoàng ta đây dám làm hỏng chuyện thế sao?” Ly quốc chủ trừng mắt, xoá sạch không khí khó chịu, bản thân mình có đứa con như vậy, cũng không bớt lo, ông sao không biết con mình điên đảo vì đứa con gái chứ, nếu làm thật, vì tương lai sau này, ông cũng không dám đâu!
Cung Tuyệt Thương bĩu môi, bảo, “Không được phá hỏng!” Thấy sắc mặt Ly quốc chủ hoà hoãn, lại thêm một câu, “Nhìn thấu cả rồi!”
“Thằng nhóc thối, ngươi dám nói thử một câu nữa xem? Xem lão già ta đây đều vì ai hả?” Ông làm việc cả đời, cũng vì thằng nhóc nào đây? Ông dễ dàng đẩy nó sao? Mọi nhã nhặn hiền hoà lúc đối mặt với Cung Tuyệt Thương đã bị phá hỏng hoàn toàn!
“Vậy đi, chỉ cần người đuổi người của hai nước đi, coi như con chưa có nói gì hết, nhưng mà con cứ phải nói trước đã, nếu đợi con ra tay ấy à, con mặc bọn họ là ai, là hoang tử thái tử gì sất đó!” Cung Tuyệt Thương tà tà cụp mắt xuống, giọng hơi uy hiếp, trên người toả ra tàn nhẫn, đám đặt chủ ý trên người muội muội của hắn, không chết cũng phải lột da ra!
Ly quốc chủ đau cả đầu nhìn con mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng ông cũng hiểu được chút, nếu đứa con này mà thật sự muốn chống lại, vậy thì có một kết cục khác, đành day trán bảo, “Con thành thật cho ta chút đi, chuyện này ai cũng không làm chủ được, muội muội con đang đau đầu, con đừng làm phiền thêm nữa!”
Cung Tuyệt Thương nhìn cha già nhà mình một cái, ohủi áo rời đi, bóng đỏ như lửa, Ngọc Vô Ngân có vẻ hơi khó, nhưng hắn cũng không làm khó muội muội, điều đó là chắc chắn, vậy hắn phải giải quyết lạc Linh Cẩm trước đã, cái gã đàn ông vừa âm hiểm vừa giả dối kia, hắn ta không phải gã háo sắc sao? Hắn sẽ tặng cho hắn ta một lễ lớn!
Tâm tư Cung Tuyệt Thương đảo lòng vòng một trận, cũng nghĩ ra cách làm cho kẻ kia biết khó mà lui, hắn lại không nói, không những chỉ một mình hắn, mà cả hai đều có chủ ý giống nhau, có câu không phải nói trước là loại trừ nhuy hiểm tiềm tàng trước, rồi mới giải quyết kẻ địch bên cạnh sao? Nói chuyện trước mặt là tâm tư ba người này, có thể nghĩ vừa là đại Hoàng tử Ly quốc, trở thành kẻ địch trong mắt mọi người.
Tâm tư Lạc Linh CẨm cũng khó dò như thế, dĩ nhiên biết một khi đến phải đối mặt với chuyện gì rồi. Nhưng mà hắn ta lại tuyệt đối không lo. hắn muốn gì hoặc người nào, cũng quyết dùng mọi thủ đoạn, hơn nữa người đó còn được gọi là dị tinh đứng đầu nữa!
Lạc Linh Cầm và Ngọc Vô Ngân cùng cách đô thành một ngày, cùng đồng thời được đón vaà Dịch cung, không rõ là cố tình hay vô ý, cả hai đều được bố trí ở gần nhau, Ly quốc chủ cáo ốm không tới, chơi chiến thuật kéo dài, Cung Tuyệt Thương cũng chỉ thò mặt ra tiếp đón rồi lại bỏ chạy chẳng thấy bóng dáng, hai cha con tính toán nhỏ nhen, trước cho các ngươi chính thức đấu nhau, đấu đến một sống một chết đi!
Bạch Mặc Y vẫn sinh hoạt như mọi ngày, Lạc Vũ Trần cả người đều có rất nhiều việc phải làm, còn có chuyện của nàng, đệ đệ đưa tin đến, người trong nhà không xem trọng chuyện hắn ở cùng Bạch mặc Y, để mặc hắn tự giải quyết cho tốt, hơn thế, hắn ta cũng giúp hắn không được lâu, cái gọi là vị hôn thể của hắn sẽ tới nhanh lắm!
lạc Vũ TRần chẳng lo vấn đề này chút nào, bởi nữ nhân kia, hắn không biết là tròn hay méo nữa. hiện giờ hắn lo là thuộc hạ phát hiện hình như có thấy vô Thương xuất hiện ở Lạc quốc, nhưng có thể tìm ra được manh mối quá ít, hắn lo không biết tự mình có nên đi một chuyến hay không nữa? Bởi lão nhân Thiên Ky lúc trước hắn đều có liên hệ, nhưng hiện giờ cả bóng lão nhân Thiên Ky cũng không thấy đâu, hắn rất lo!
Hắn liên hệ với Sở Quân Ly, đương nhêin cũng biết Sở Quân mạc mất tích, nhưng tất cả mọi người không ai tưởng tượng nổi hiện giờ sở Quân Mạc lại đang ở một chỗ với Vô Thương, hơn nữa hình như cảm giác cũng không tệ lắm.
Độc Sở Quân Ly hắn cũng biết rồi, có Bạn Nguyệt bên cạnh hắn ta, trong khoảng thời gian ngắn sinh mạng cũng không nguy hiểm gì, chỉ nói cho hắn biết, độc của hắn ta hắn cũng có cách giải, đợi sau khi tìm được Vô Thương rồi, hắn sẽ dẫn hắn ta tới sơn trang Lạc Vân, bởi thuốc dẫn quan trọng cũng chỉ sơn trang lạc Vân mới có.
Sau khi Sở Quân Ly nghe xong, chỉ cười khẽ, độc khó giải hắn thật ra không thèm để ý, hiện giờ hắn đang nghĩ phải tìm được tam ca và Vô thương, vì thế mấy ngày nay hắn cũng nhờ bằng hữu trên giang hồ giúp tìm, cũng biết tin không nhiều hơn so với lạc Vũ TRần và Ngọc Vô Ngân.
Ngọc Vô Ngân và Lạc Linh cầm biết mình bị bỏ qua, cũng không để ý lắm, loại thái độ này họ cũng đã sớm liệu được, đã ba ngày trôi qua, tâm tư hai người, đều như chìm sâu trong lồng nguc, kẻ khác muốn nhìn trận đấu cũng không xảy ra, mặt mũi rất khách sáo, chỉ khi ánh mắt giao nhau mới phát ra cơn sóng ngầm mạnh mẽ.
Ngọc Vô Ngân không rõ là Lạc Linh Cẩm uy hiếp, chỉ cảm thấy thời cơ hắn ta xuất hiện quỷ dị vô cùng, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy hắn ta, đều tràn đầy tia tự tin sáng ngời, lại còn có tia cười gian trá mập mờ nữa, lòng Ngọc Vô Ngân chìm xuống, hắn biết Lạc Vũ TRần và hắn giống nhau, tại đây trước khi vị Lạc hoàng tử chưa đến cũng đã tra xét hắn ta nhiều lần, cũng không thấy chút dị thường nào. Hoặc kẻ này thật sự không biết hoặc hắn ta tất nắm chắc thắng.
Còn Lạc Linh cẩm lại cho hắn có cảm giác chính là kẻ phía sau!
Lạc Vũ TRần tâm tư cũng cố chống đỡ như vậy, Lạc Linh Cẩm này quả nhiên không thể coi nhẹ, phần trầm ổn này khiến họ cảm giác sự tình đang có hướng phát triển theo hướng káhc, một hướng mà họ cũng không nhìn ra kết cục!
Bạn Nguyệt cũng chẳng nhàn rỗi. vì quen rồi, thừa lúc Lạc Linh Cầm không có mặt ở lạcq uốc, âm thầm bố trí, có chút gì đó hắn cũng không muốn nghĩ nhưng lại không thể không chém giết, bởi vì nàng cần!
Ly quốc chủ cũng chịu không nổi nữa, rốt cục tiếp kiến Ngọc Vô Ngân và lạc Linh Cẩm, sau khi khách sáo, ông ném lại một câu, “Hôn sự của Y Y ông không làm chủ được, các ngươi ai có thể làm cho nàng gật đầu, bất kể là ai, ông cũng đều đồng ý!” Bóng cao su đã được đá ra ngoài, biên cảnh lại nhắc tới trạng thái đề phòng bậc nhất, đừng tưởng ông không biết gì, kỵ binh hai nước Sở Lạc đều đóng quân ở biên thành rất đông! Chiến tranh ấy à, không thể tránh khỏi thì cũng chỉ đành chấp nhận, rất muốn đánh, hẳn Ly quốc cũng không thua một nước nào.
Đúng rồi, nếu Y Y chọn một quốc gia, ông còn có đồng minh một nước nữa.
Nhưng nếu Y Y lại chọn Lạc Vũ TRần, ông không những đắc tội với hai nước, mà còn thêm cả một sơn trang Lạc Vân nữa! Thật ra ông cũng không rõ, con gái ông tốt như vậy, sao Lạc lão quỷ ấy lại không thích nhỉ?
Bạch Mặc Y không xuất hiện, bởi vì không quan trọng, lòng nàng đã đưa ra lựa chọn rồi, nàng không muốn để người của mình chịu uất ức, theo nàng thấy, đây là chuyện cá nhân của nàng, chẳng liên quan gì đến địa cục thiên hạ cả.
Đáp án không nói cũng biết, nhưng có kẻ lại chẳng từ bỏ được ý định!
Lạc Linh Cầm tiến tới xin gặp, mặc một thân màu vàng, laà cho tử Lạc có cảm giác bồn chồn, nghĩ ngợi, thì thầm, Vân Tri đứng cạnh cười cười, cũng hiểu ý gật đầu, Tử Y nhìn nàng ta một cái không lên tiếng.
BẠch mặc Y không ra, nàng không muốn gặp một kẻ râu ria, Cung Tuyệt Thương không có, đương nhiên Tử Dạ cũng không có, Lạc Vũ TRần sủng nịch nhìn người con gái đang ngồi yên lặng đọc sách kia, đứng dậy đi ra ngoài, cũng cũng không thể vứt bỏ mặt mũi của thái tử một nước người ta dđ như thế chứ? Cung Tuyết Thương làm được nhưng hắn không làm nổi, bởi hắn rất muốn gặp vị đại hoàng tử Lạc quốc này, một đứa con được vị Lạc quốc chủ có ba ngàn thê thiếp yêu thương vô cùng!
Cũng là kẻ từng đẩy Bạn Nguyệt vào cảnh tuyệt địa!
Bóng lạnh nhạt như thần tiên xuất hiện ở đại sảnh, Lạc Linh Cầm hơi nheo nheo mắt khoé miệng cong lên nói, “Sao thế? Phủ công chúa này lại sửa họ rồi sao?” Ngôn ngữ châm chọc thầm oán, cũng khinh thường với Bạch Mặc Y, chẳng phải chỉ là một nữ nhân hơi khác chút thôi sao, nếu không phải bơở người bên cạnh nàng, hắn thật đúng sẽ không lấy nàng ta, một kẻ bị chồng bỏ, chẳng xứng với đại vị của một chi mẫu quốc gia!
“Y Y không được khoẻ lắm, không tiện gặp khách, lạc hoàng tử nếu không có chuyện gì thì xin mời về!” Lạc Vũ Trần nói lạnh nhạt, trong mắt loé sáng, kẻ này xem thường Y Y, quả nhiên lấy nàng có mục đích khác, Bạch mặc Y là bảo bối trong lòng hắn, hắn cũng không muốn nghe chút lời khinh thị gì đó về nàng, hơi thở trên người lập tức lạnh lẽo, ngôn ngữ đầy khách sáo!
“Nếu vậy bổn hoàng tử lại càng muốn đích thân tới thăm hỏi ân cần mới được, dù sao chẳng lâu nàng sẽ là hoàng tử phi của bổn hoàng tử rồi!” BA từ ở câu sau cùng Lạc Linh Cầm nhấn mạnh, nhắc nhở Lạc Vũ TRần điều gì đó.
Tuy hắn không vui, nhưng hắn nguyện ý lấy! Nhưng lại nhất định sẽ lấy được!
“Đa tạ hoàng tử lo lắng, Y Y không muốn gặp người ngoài!” trong lời Lạc Vũ TRần nhẹ như gió thoảng, một người ngoài thì dừng vào hình ảnh thân phận Lạc Linh Cẩm. ngươi có thể có hoàng tử phi, nhưng cũng không phải là Bạch mặc Y.
“Thật không? Bản hoàng tử cố ý mang một phần lễ lớn, chắc công chúa Vân Y sẽ thích, nếu công chúa không cần, vậy thì huỷ đi!” Thị vệ đứng sau lạc Linh cẩm tay bưng một hộp gấm nhỏ, nói vừa xong, vung tay áo lên, hộp gấm bay thẳng tới hậu viện, nhanh như gió chớp!
Phía sau, Bạch mặc Y đưa tay ra đỡ chiếc hộp bay tới phía nàng, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, nhếch môi không nói, đáy mắt loé lên chán ghét.
Đằng trước, Lạc Linh Cầm cười cáo từ, dùng nội lực truyền ra, tản vào tai Bạch Mặc Y, “Vân Y công chúa, nàng đã thích lễ vật của bổn hoàng tử, như vậy cung yến ngày mai, nói thế nàng biết nên làm thế nào rồi đó!” Nói xong, cười lạnh với Lạc Vũ TRần một cái cất bước rời đi.
Mắt Lạc Vũ Trần âm u nhìn theo bóng Lạc Linh Cầm, lòng có dự cảm không lành, đứng dậy đi tới hậu viện.
Mặt Bạch mặc Y lạnh lùng mở hộp ra, sắc mặt tái nhợt, cả người cứng đờ, nghe thấy tiếng chân bước truyền tới, đột nhiên đậy lại, mắt phức tạp nhìn Lạc Vũ Trần đi tới, mọi cảm xúc trong nháy mắt giấu đi, với ánh mắt quan tâm của hắn, cúi đầu nói một câu, “Ta muốn yên tĩnh một chút!” Nói xong, chân bước vội vàng, xoay người trở về phòng, mở cửa đánh kẹt đóng lại.
Lạc Vũ Trần đứng trong viện, nhìn Hồng Tiêu đứng cạnh hỏi, “Thứ đó là gì vậy?’
Hồng Tiêu lắc đầu đáp, ‘Nô tỳ nhìn không rõ!” Lúc tiểu thư nhìn thấy thứ đó thì cảm xúc rất kích động, khẩn trưởng, lại còn xen lẫn sợ hãi vui sướng.
Lạc Vũ Trần xầm mắt lại, nhìn lướt qua cánh cửa phòng đóng chặt, không lên tiếng xoay người rời đi, cảm thấy bất lực, cũng thấy khó chịu, ngày mai….thật sự là ngày làm cho người ta thấy chán ghét.
Cung yến ngày hôm sau, nói là mở tiệc chiêu đãi hai nước, hơn trăm người trên đại điện không khí nặng nề, mọi người ngồi yên không tiếng dộng, làm cho người có cảm giác như yến tiệc chưa bắt đầu vậy, mà thật ra lại có chút hình thức.
Có mấy người ngồi bên là những người mạnh mẽ, không khí âm u, mưa gió bão tuyết, ai thấy cũng cười không nổi.
Đương nhiên ngoài bộ mặt tươi cười của Lạc Linh Cẩm ra, toàn bộ đại điện cũng chỉ có mình hắn cười, mà so với không cười càng làm người ta thấy khó chịu hơn, bởi nụ cười ấy nhìn rất chướng mắt, rất quỷ dị, ngập tràn tính kế.
Lạc quốc chủ ngồi thấy càng phiền lòng hơn, nhìn bộ mặt lạnh lùng của Ngọc Vô Ngân, mặt tươi cười của Lạc Linh Cẩm, lại nhìn mặt lạnh nhạt như thần tiên của Mặc Vũ, cùng với bộ mặt hắc xì dầu của con nhà mình, thở dài, nó định doạ ai chứ? Những người này làm như đang thiếu nợ ông và nó vậy?
Mãi cho tới khi Bạch Mặc Y tiến vào, trong điện mới xôn xao một hồi, ánh mắt mọi người đều tập trung trên một mình nàng, trong trẻo lạnh lùng như gió, tuyệt thế tao nhã, nghiêng nước nghiêng thành, mỗi một bước đi đều mang đến trận gió mát, hơi chói mắt chiếu sáng khắp đại điện.
Lạc Linh Cẩm nheo mắt lại, vừa lòng, hoá ra nàng lại xinh đẹp như vầy, đến giờ hắn vẫn không bài xích cái đẹp, nhìn đến đôi mắt sắc lạnh sáng ngời kia, đôi môi đỏ mím chặt quật cường, Lạc Linh Cẩm nở nụ cười, cưới nàng, cũng có tính khiểu chiến lắm!
Chỉ liếc mắt một cái hắn thề nhất định phải có bằng được!
“Muội muội, muội đến rồi, lại đây ngồi này!” Cung tuyệt Thương mặt đen xì lập tức đứng dậy, kéo Bạch Mặc Y làm mấy nam nhân thấy ghen tị và hâm mộ ngồi xuống cạnh mình.
Ly quốc chủ há miệng phẫn nộ khép lại, ôm hận nhìn con mình chằm chằm, ông vốn định cho con gái ngồi bên cạnh mình, mà động tác thằng nhóc thối này lại còn nhanh hơn ông một bước.
Mục tiếp theo là gì, nhóm Bạch Mặc Y chẳng ai để ý, ai cũng có tâm tư, mãi cho tới khi giọng Lạc Linh Cẩm vang lên bên tai nàng, lúc này Bạch Mặc Y mới nhìn bộ dạng anh tuấn của nam tử đó, chỉ là tính kế trong mắt nồng đậm, nàng thấy không thích!
“Công chúa Vân Y, xin hỏi đang lo lắng gì thế? Sính lễ của bổn hoàng tử nàng có vừa lòng không?” Lạc Linh Cẩm nhìn nàng chằm chặp, như dã thú nhìn miếng thịt bên miệng vậy, nhìn con mồi bất lực chịu khuất phục.
Bạch Mặc Y không đáp chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt loé lên sát ý, hận không thể làm gì được đau đớn.
“Muội muội, nàng sao vậy?’ sự khác thường của nàng laà cho Cung Tuyệt Thương để ý, tuy muội muội không muốn gả cho hoàng tử này, chắc cũng không tới mức hận hắn chứ? Còn có sát khí chợt loé lên kia nữa là gì?
“Ly quốc chủ, Ngân có yêu cầu xin ngài chấp thuận được không?” Ngọc Vô Ngân mở miệng lạnh lùng, có loại áp lực vô hình toả ra trên người hắn.
Lạc Vũ Trần không lên tiếng, hắn vẫn nhìn Bạch Mặc Y, từ hôm qua Lạc Linh Cẩm tới cửa sau tìm đến, hắn chỉ biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nhưng mặc kệ chuyện gì, hắn tin người phụ nữ ấy.
“Sở thái tử à, chuyện này trẫm không thể làm chủ được” Ly quốc chủ nhìn lướt qua, mắt nam nhân này rất lạnh, như trời đông giá rét vậy.
Ngọc Vô Ngân không lên tiếng nữa, hắn cũng biết chuyện này Ly quốc chủ cũng không ép nàng, hắn chỉ mượn cơ hội cảnh cáo Lạc Linh Cẩm mà thôi, hơn nữa, hắn cũng nhìn ra giữa hắn ta và Y Y dường như có chuyện gì xảy ra rồi.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang lạc Vũ Trần, thấy bộ dạng hắn ta có chút đăm chiêu, mắt lạnh Ngọc Vô Ngân lại chậm rãi nhắm lại, thật đúng không nên coi thường vị Lạc hoàng tử này được!
Tiếp đó lời Bạch Mặc Y tuyệt đối lại ngoài dự đoán mọi người, mắt nhìn Lạc Linh Cẩm chằm chằm, môi đỏ mọng hơi hé, nói, “Lạc hoàng tử có lòng, Bạch Mặc Y may mắn nhận được ưu ái nồng nhiệt, nhận được sính lễ của hoàng tử, bản công chúa dĩ nhiên là đồng ý rồi” giọng rất nhẹ rất lãnh đạm, giống như giữa mùa đông lại chợt có cơn gió lạnh thổi tới trong lòng mọi người.
Ca múa ngừng lại, cây trúc lặng gió, cả đại điện yên lặng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, mắt không tin nhìn thẳng vào một mình Bạch Mặc Y.
Họ vừa rồi nghe được gì nhỉ? Công chúa đồng ý lời cầu thân của Lạc hoàng tử ư? Điều này sao có thể chứ?
Tất cả mọi người ai nấy đều ngơ ngác. Nhưng có một người lại nở nụ cười, tiếng cười càn rỡ, đắc ý vô cùng, Lạc LInh Cẩm vao hứng vỗ tay, khẽ nâng cằm Bạch Mặc Y lên nói, “Công chúa của ta, mười ngày sau, bổn hoàng tử sẽ tự mình tới xin cưới!”