Bầu trời xanh lam không một gợn mây, cô đơn tịch liêu, chỉ có chút ánh sáng xa xôi tận chân trời trong trẻo lẫn lạnh lùng trong gió đêm bất diệt, giống như ánh sáng nhạt thê lương của trần thế, thản nhiên. Ở trong phạm vi ánh sáng bé nhỏ, bầu trời đêm lại toả ra hàng ngàn ánh sáng chói mắt rực rỡ, lấp lóe. Mà chung quanh ánh sáng đó, bóng tối lại càng thêm thâm thuý.
Một bóng dáng cô độc lạnh lẽo khoanh tay đứng, tuyệt thế cô độc, cô lập với bên ngoài, quanh người đầy gai nhọn nặng nề, nồng đậm cô độc, xen lẫn tưởng niệm, rất nhạt, cũng là tình cảm sâu nhất tận đáy lòng, dung nhập vào trong gió lạnh, phiêu diêu trong nơi tranh tối tranh sáng, cũng tiện mang đau thương của hắn truyền ra xa….
Nhìn xa chút, ở đó bỗng xuất hiện một bóng người, một mình hắn tự tay buông cô gái ra, tiếng cười mơ hồ, trong trẻo lạnh lùng như tuyết, thanh lịch như mai, lòng lại nhói đau, vươn tay định bắt lấy gì đó, đầu ngón tay chạm vào là ngọn gió tịch liêu, mang theo lạnh lẽo xuyên qua ngón tay chui sâu vào tận thân thể thể, làm cho tim hắn vốn đã lạnh giờ lại càng lạnh hơn vỡ vụn ra, đến đâu cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Lưu Phong lẳng lặng đứng xa nhìn, đây là lần đầu tiên thấy cảm xúc chủ tử bộc lộ ra ngoài, đau thương và cô độc, trong không khí còn vương mùi vị tưởng nhớ, chỉ là quá mức nặng nề, nặng nề đến nỗi làm cho lòng người ta lên men, tưởng niệm còn có nghĩa là rất đau lòng. Chủ tử tự tay đem người mình yêu đẩy ra ngoài, thật ra thống khổ nhất là lúc làm ra quyết định ấy, bởi sự buông lỏng tay này mà thấy đau cả đời.
Trước đây Sở Quân Mạc đã sai rồi, thì chính là bỏ lỡ cả đời. Có phải chủ tử cũng giống hắn, buông tay này cũng sẽ không nắm lại được nữa không?
Lạc Vũ Trần thông minh cơ trí không kém gì chủ tử, trong mắt hắn không có phàm trần thế tục gì đó, mọi thứ hắn làm, tính toán của chỉ có một! Vì thế Bạch cô nương mới chọn hắn chăng?
Còn trên người chủ tử phải gánh rất nhiều thứ, có thù oán hận, có trách nhiệm, mấy thứ này ngài ấy đá không xong và đẩy không ra.
Lưu Phong không thể suy xét xem chủ tử đúng hay sai, chỉ vì chủ tử đau lòng quá, cầu nguyện ấy chỉ là một tia khả năng xa vời.
“Chủ nhân, đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi đi ạ!” Thật không đành lòng nhìn mãi, Lưu Phong nhẹ nhàng tiến lên bảo.
Mà ngay lúc hắn động trong chớp mắt ấy, đau thương trên người Ngọc Vô Ngân bỗng chốc tan biến, lại khôi phục sự lạnh lẽo như ngày thường, không động, chỉ là đứng đó rất lâu, gần như hoà cùng màu đêm đen vậy, bóng cô đơn gió lạnh thổi qua.
Lưu Phong cũng không động, cứ lẳng lặng đứng cùng chủ tử, vừa đứng đã hừng đông.
Hôm đó khi tia sáng đầu tiên trong ngày rọi tới, trên người hai người đã đẫm sương đêm, có một loại lạnh từ trong xương toát ra, truyền qua không khí đến người đi theo, ai cũng không hiểu mà tự đáy lòng rùng mình, tựa như mình bị đặt vào trong hầm băng vậy.
Lúc thần dân Sở quốc biết được thái tử họ là chủ tử của Thiên Hạ Đệ nhất lâu thì loại khiếp sợ này đã vượt qua cả đám hỏi của ba nước, khiếp sợ đi qua, thì lại là vui sướng vô tận, có một vị thái tử như vậy, có thể nhìn thấy tương lai nước Sở hùng mạnh rồi!
Mọi người chấp nhận sự thật này rất nhanh, không bàn luận gì nhiều, chỉ đơn thuần cao hứng, vương của họ rất mạnh mẽ, tin rằng dưới sự lãnh đạo của ngài ấy thì quốc gia càng ngày càng tốt hơn!
Đây cũng là lý do vì sao Ngọc Vô Ngân muốn lấy công chúa Vân Y, mà triều thần không ai dám phản đối, bởi Ngọc Vô Ngân máu lạnh vô tình, không ai dám tới khiêu chiến, đến ngay cả Sở Quân Hạo trong thời gian ngắn cũng bị ngài ấy kéo ngôi vị hoàng đế rớt xuống, không thể không hiểu rằng nếu so sánh thì họ càng yêu sinh mạng của mình hơn!
Ngọc Vô Ngân chấn động làm rớt sương lạnh xuống, xoay người nói giọng lạnh lùng, “Ta đi trước từng bước, trong vòng mười ngày sẽ tới nước Ly”
Giọng nói ấy rất lạnh, làm cho người nghe thấy được sự cương quyết nhưng lạnh lẽo đến mức bình thường, màng tai lại thấy đau.
Bóng đen nhoáng lên, biến mất như bóng ma, bóng Lưu Phong cũng mất theo.
Lúc này mọi người mới thở phào, tuy lộ trình hai mươi ngày được rút ngắn lại chỉ còn một nửa nhưng so với chủ tử lãnh liệt như vậy họ càng nguyện ý đi không ngừng nghỉ đêm ngày.
Lạc quốc rộn ràng nhốn nháo đầu đường, một nam tử mặc cẩm phục màu đỏ tò mò nhìn xung quanh, trong lòng màu áo đỏ rực của hắn, lại lấp loáng sáng loại mắt nhỏ lạnh lẽo xanh biếc cũng giống y chủ nhân của nó vậy cũng lén nhìn trộm ra bên ngoài.
“Tiểu Hồng à, bên ngoài nóng quá hà, lại có nhiều thứ rất đẹp, thế mà ca ca lại không cho ta ra ngoài, may là hôm nay chúng ta lén ra ngoài tới đây đó!” Tay Sở Quân Mạc bất giác vut ve xích luyện xà trong lòng, mắt nhìn đồ ăn vặt thòm thèm.
Lúc này hắn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nhìn thấy gì cũng rất ngạc nhiên, lại thấy chút phiền chán, tuy rằng rất thích những thứ đó, song lại thấy rất mâu thuẫn.
Đi mệt Sở Quân Mạc tuỳ tiện ngồi xổm trước cửa một nhà, lấy tiểu Hồng xích luyện xà ra chơi. cúi đầu có chút cô đơn, “Tiểu Hồng à, ta nhớ tỷ tỷ quá, rất nhớ, nhớ lắm!” Ánh mắt lặng lẽ, như nhìn xuyên thấu thấy bóng người đó.
Tiểu Hồng uốn éo mình, tìm tư thế thoải mái trong tay hắn, nhàm chán nhắm mắt xanh biếc lại, lại nữa rồi, ngày nào cũng nói thế nhiều lần, nhớ thì nên đi tìm đi mà!
“Nhưng mà Tiểu Hồng à, ta chẳng biết tỷ tỷ ở đâu cả? Làm sao bây giờ đây/” Nếu hắn đi rồi, ca ca chắc chắn sẽ sốt ruột lắm, hắn không muốn để cho ca ca phải lo lắng.
Con rắn đỏ nhỏ trực tiếp giả chết trên tay hắn, loại vấn đề khó giải quyết này nó sẽ không trả lời đâu, có thời gian nó muốn được phơi nắng nhiều hơn, hôm nay trời trong nắng ấm, nó thấy đói bụng lắm rồi, sao người này chẳng biết bón cho nó ăn no chứ?
Thấy con rắn đỏ nhỏ không để ý tới mình, Sở Quân Mạc chọc chọc thân nó, bảo, “Tiểu Hồng à, ngươi đừng lờ ta đi chứ, ngươi nói cho ta biết làm cách nào mới tìm được tỷ tỷ đây hả? Ta thật sự rất nhớ tỷ tỷ đó!”
Ta là xà mà, ta cũng không biết nói! Xích luyện xà ghé nhẹ lên tay hắn, nó đói quá rồi!
Sở Quân Mạc ai oán lầm bầm, thân hình cao lớn cuộn mình một chỗ, cứ thế chậm rãi ngủ, cách xa hẳn với con đường phía trước, từ lúc còn ánh nắng cho tới lúc hoàng hôn, sắc trời càng ngày càng đen, chỉ là hắn ngủ rất say, khoé miệng còn chẹp chẹp, thỉnh thoảng có người đi đường qua lại, cũng chỉ tò mò liếc mắt nhìn một cái, thấy hắn mặc toàn thân sang trọng, định nhân lúc cháy nhà đi hôi của nhưng lại nhìn thấy rắn quấn trên cánh tay hắn, cũng biết loại rắn kia là loại cực độc, ai cũng không dám đến gần.
Không rõ ngủ bao lâu, Sở Quân Mạc mê man mở mắt, trời đã tối hắn, dụi dụi mắt đứng lên, bỗng hắn phát hiện ra hắn không tìm thấy đường về nữa, khoé miệng mếu máo, trong mắt kinh hoảng, ca ca chắc lo lắm rồi, hắn muốn về nhà!
Người đi trên đường rất ít, Sở Quân Mạc giữ chặt một trong số người đó, mở to đôi mắt trong suốt hỏi, “Ngươi có biết nhà ta ở đâu không?”
Người đi đường nhìn hắn một cái, dường như chưa thấy một người nào tôn quý như vậy, đồng thời lại có đôi mắt trong suốt như thế, tốt bụng bảo, ‘Nhà người ở đâu? Ta đưa người về!”
Nhà ta ở đâu à? Sở Quân Mạc cố nghĩ, khổ sở lắc đầu bảo, “Ta không biết, nhà ta có ca ca, còn có một toà nhiều phòng ở nữa!”
Người đi đường lắc đầu than một tiếng, hoá ra là một tên ngốc, không rõ là người của gia đình giàu có nào nữa, khoát tay rời đi, hắn tốt bụng cũng chẳng giúp được gì!
Sở Quân Mạc lạc lõng đi, thấy một chiếc xe ngựa đi qua, lại vội vàng tiến tới ngăn lại, “Ngươi có biết nhà ta ở đâu không?”
Người đánh xe tính tình hơi xấu, thấy Sở Quân Mạc chặn đường, vung roi lên, cùng dùng ba phần nội lực, cả giận nói, “Đừng giả ngu, cút mau cho đại gia ngay!”
Roi vừa vung tới, Sở Quân Mạc theo bản năng né, chính hắn cũng chưa ý thức được hành dộng của mình chỉ làm theo bản năng, thấy phu xe thì tức giận hỏi, “Vì sao đánh người?”
“Hừ, vẫn là kẻ luyện công, ông đây chẳng có nhiều thời gian, cút ngay!” Vẻ mặt phu xe đen sì, càng tức hơn, rất nóng nảy cứ như có chuyện gì gấp vậy.
“Ca ca bảo đánh người là không đúng, ngươi phải xin lỗi!” Sở Quân Mạc cũng không buông tha cho gã, hắn cũng không biết vì sao, chỉ không muốn xe ngựa rời đi, nếu mà đi rồi trong lòng nhất định thấy hối hận lắm.
“Con mẹ nó chứ, lão đây đánh chết thằng ngốc nhà ngươi!” Roi vừa rồi thất bại định nhường hai phần nhưng câu nói tiếp theo của Sở Quân Mạc lại làm cho kẻ này động sát tâm, chiêu thức trong tay sắc bén công kích tới hắn, thân hình vẫn ngồi trên xe, không nhúc nhích, chẳng coi hắn ra gì, một thằng ngốc cho dù có lợi hại thì gã cũng rất tự tin tóm được hắn.
Tay phải Sở Quân Mạc nắm chặt, cảm giác cả người đau đớn, gần như không có tý sức nào, mày cau lại, chân nhanh chóng né sang bên cạnh, không có chút kỹ xảo, động tác rất chật vật, tất cả đều làm theo bản năng cơ thể, nhưng cũng không bị thương gì.
“Lão tam, so đo với một thằng ngốc làm gì, mau chạy nhanh đi!” Trong xe truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn thúc giục.
“Con mẹ nó chứ, lão đây chẳng tin đến cả một thằng ngốc mà cũng không thu thập được!” Phu xe gọi là lão tam phì hơi, lắc mình nhảy xuống.
“Đừng gây chuyện nữa, ngươi muốn chết sao?” Người trong xe nghiêm trọng cảnh cáo, biết tính cách hắn táo bạo, cũng không muốn hắn bỏ rớt nhiệm vụ lần này.
“Chậm một chút chết người chắc, đợi khi nào ta thu thập tên này xong thì đi!” Lão tam phi thân tấn công Sở Quân Mạc.
Tay phải Sở Quân Mạc bị Lưu phong đánh gãy, tuy Sở Quân Ly đã giúp hắn nối lại, cũng không thể động võ được, lại sợ kẻ đó làm con rắn trong lòng bị thương, né phải tránh trái đi vào sát bên xe ngựa, bất thình lình đụng mạnh vào.
Trong xe rất tối, chỉ một chút đã thích ứng với bóng tối bên trong, nhìn thấy một cô gái áo đỏ bị trói gô lại ném trong góc xe, bất giác sửng sốt, định động thì đã bị kẻ đó đánh một chưởng văng ra ngoài.
Nàng đó dường như bị lực va chạm mạnh mà dần tỉnh,lúc thấy Sở Quân Mạc trong mắt loé lên vui sướng, giọng hơi khàn khàn kêu lên, “Tam vương gia, tam vương gia….”Như nghĩ ra gì đó, đột nhiên lại im bặt, nét vui mừng bỗng chuyển sang phẫn hận.
“Con mẹ nó chứ, hoá ra là biết, lão nhị, người bảo làm sao bây giờ?” Lão tam ở bên ngoài nhíu mày, dường như phiền phức lớn rồi, bởi xa xa truyền tới từng đợt vó ngựa.
Người trong xe cũng thấy phiền chán bảo, “Bảo ngươi đừng gây chuyện rồi, cùng đem cả đi!” Thà rằng giết một người cũng không để lộ tin tức.
Sở Quân Mạc bị một chưởng đánh cho choáng váng, kẻ nọ nói xong, lão tam liền xông tơi đạp cho hắn một đạp, quăng mạnh hắn vào trong xe, lắc mình lên xe ngựa, bay nhanh ra ngoài thành.
Cô gái trong xe không phải người khác mà đúng là Hồng Lăng đã mất tích lâu rồi, chẳng qua nàng ta còn may mắn hơn Hồng Tiêu chút, ít nhất vết thương trên người cũng không nhiều lắm, thấy Sở Quân Mạc cũng bị vứt lên xe, biết họ không phải người cùng đường, trong lòng thở phào chút, lại nói thẳng ra, họ sẽ không giết nàng, nhưng khó mà chúng lại không giết hắn, thật loạn hết rồi! Nhưng lại nghĩ hắn làm hỏng vậy nhất định sẽ chết!
Dọc đường đi, Hồng Lăng nhìn Sở Quân Mạc hôn mê, không hề lên tiếng, bởi vì cái kẻ gọi là lão nhị kia đang dùng đôi mắt ác độc trừng mắt nhìn nàng, dường như cảnh cáo nếu nàng dám nói thêm hắn sẽ bẻ gẫy cổ nàng ta, nàng không thể chết được, nàng còn muốn nghĩ cách thông tin ra cho người bên ngoài, còn muốn bảo hộ tiểu thiếu gia.
Bạch Vô Thương chính là tránh sau lưng Hồng Lăng, chỉ là dáng của bé quá nhỏ, Sở Quân Mạc cũng không nhìn thấy bé, mà bé cũng đang mê man.
Xe ngựa ra khỏi ngoại thành, đi về hướng không rõ.
Hoá ra nơi đánh nhau không có bóng người, phía sau Sở Quân Ly và Bạn Nguyệt cau mày, tìm cả ngày cả đại đô thành cũng chưa phát hiện ra bóng Sở Quân Mạc, hắn có thể đi đâu chứ?
Bạn Nguyệt đi tới bên cạnh Sở Quân Ly, vỗ vỗ vai hắn bảo, “đừng lo, ta sẽ cho người đi tìm, phải tìm được mới thôi!”
Trong lòng Sở Quân Ly rất lo, nếu Sở Quân Mạc vẫn còn như trước, hắn nhất định không lo, nhưng mà hiện giờ hắn cả vấn đề sinh tồn cũng khó kắhn, hắn sao không lo được chứ? NHưng hắn cũng biết, Bạn Nguyệt cố hét sức, có trách cũng trách chính hắn, không nên để huynh ấy ở nhà một mình!
“Về thôi, đừng quên trên người huynh ấy còn một con rắn kịch độc, nếu thật muốn làm huynh ấy bị thương, cũng không phải là chuyện dễ dàng!” Bạn Nguyệt an ủi bảo, mắt cũng hơi phiền muộn.
Đã nhiều ngày rồi, họ nghe về tin nàng rất nhiều, tâm tình trầm thấp, hai người thường xuyên say rượu cùng nhau, quả thật có chút sơ sót với Sở Quân Mạc.
Vẫy tay cho thuộc hạ rời đi, Bạn Nguyệt và hắn cùng đi cô đơn trên đường cái không người, bóng in dài dưới ngọn đèn đường, toả ra loại bất đắc dĩ và đau lòng.
“Đại ca huynh thật sự muốn lấy nàng ư?” Nàng sẽ chọn ai đây? Ngọc vô Ngân sao? Sở Quân Ly hơi đau lòng lẩm bẩm.
Bạn Nguyệt dừng chân, mắt sâu thăm thẳm, sâu đậm bảo, “Bất kể nàng chọn ai, nàng ấy cũng không thể gả cho đại ca ta được!” Người kia hoang dâm vô độ, tâm ngoan thủ lạt, sẽ không cho nàng được hạnh phúc, mà có một người, lại rất sủng hắn, sủng tới mức đem mọi thứ tốt nhất đều tặng tận tay đại ca.
“Hắn tuyệt không tự dưng lại đưa ra yêu cầu này đâu, cuối cùng ta cảm thấy hắn thề nhất định phải có, ta sợ nàng ấy sẽ bị tổn thương!” Sở Quân Ly cúi đầu bảo, giọng nói khàn khàn, bất kể ở đâu, hắn vẫn không thể buông nàng ra được, lúc nào cũng lo lắng cho nàng.
“Đi nào, hy vọng hai nam nhân bên cạnh nàng ấy cũng đừng làm ai thất vọng!” Ánh mắt Bạn Nguyệt hơi lạnh, nếu nàng thật sự đến nước Lạc này, hắn cũng sẽ không để nàng phải lấy kẻ kia, cái kẻ mà hắn gọi là hoàng huynh ấy!
“Đúng rồi, vậy hôn sự của ngươi và quận chúa Ly Nguyệt định khi nào?” Sở Quân Ly quan tâm tới vấn đề khác của hắn, hắn sao không rõ chứ, tâm tư người trước mắt này giống y hắn, vướng bận nàng ở xa, làm cho nàng lấy người khác trong lòng không biết đau xót thế nào đây?
Âm trầm bất đắc dĩ thở dài, trên nét mặt ôn nhã như lan của Bạn Nguyệt có chút phiền chán bảo, “Hẳn là sau hôn lễ của đại hoàng huynh!”
Sở Quân Ly thấy bộ dạng của hắn, chậm rãi đi lên trước, ở đây thị phi nhiều lắm, hắn không xen vào, cũng không quan tâm, hiện giờ hắn muốn làm nhất là tìm được Sở Quân Mạc về, tìm một nơi sâu tốt sống ở đó!
Hắn sẽ không chút phúc cho hắn, nhưng lời này hắn lại càng thấy đau lòng hơn, bởi hắn biết lấy một người mình không thương thì sẽ chẳng hạnh phúc tý nào!
Bạn Nguyệt đứng ở đó nhìn Sở Quân Ly biến mất trong màn đêm, mãi sau mới nói khẽ, “Đại hoàng huynh không có hôn lễ, mà ta….” Câu tiếp theo lặng lẽ trôi trong gió đêm lạnh lùng….
Bạn Nguyệt có một thân phận khác, là Nhị vương tử của Lạc quốc, từ nhỏ không được sủng, năm tuổi năm đó chuồn ra cung, được một Giang hồ hành y thu nhận làm đồ đệ, sau đó lại đưa ra khỏi nước Lạc, chạy khắp nơi, không muốn về nước, bởi vì Lạc đế không thích hắn, thậm chí cả liếc mắt cũng không, nhưng mà Thuỵ vương cũng rất vừa ý hắn, còn cố ý gả con gái Ly Nguyệt cho hắn làm vợ.
Lạc đế bất đắc dĩ tự triệu hồi con thứ hai mình về, tuy không thương nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, vì thế ngoài chuyện không hỏi bên ngoài ra, kẻ hậu thế cũng phải gặp, vẫn phải ứng phó.
Mà Bạn Nguyệt còn có một tên gọi khác là Lạc Linh Nhiêm, người đời ít biết hắn là Nhị vương tử Lạc quốc, mà bản thân hắn cũng không muốn nhắc tới, với Lạc quốc hắn chẳng có cảm tình, với Lạc đế hắn lại càng thấy xa lạ, nếu không phải mẫu phi hắn vẫn còn trong hoàng cung, thì cả đời này hắn cũng không nguyện bước chân vào nơi này!
Với thân phận thật của Bạn Nguyệt, Ngọc Vô Ngân cũng biết, Lạc Vũ Trần cũng biết, lại bởi tôn trọng nên họ chưa bao giờ để ý.
NHưng mà Bạch Mặc Y lại không biết.
Còn về phần đại hoàng tử Lạc Linh Cầm nước Lạc cầu thân, là đứa con Lạc đế yêu thương nhất, không nghi ngờ gì tương lai sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế nước Lạc, chỉ là từ nhỏ do được sủng ái quá mức, lại hung tàn bạo ngược, độc ác vô tình, dã tâm bừng bừng, lại càng ác độc hơn Sở Quân Hạo, để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, đây cũng là nơi mà nhóm Bạn nguỵệt thấy lo mà họ không biết là, họ tìm Vô Thương cả ba nước mà lúc này lại rất gần bên họ…
Kinh thành Ly quốc, Bạch Mặc Y và Bạch Vũ Thần hai người đang ngồi nhàn nhã tại gian trà riêng, trải qua giai đoạn ngắn ở chung, tuy không được thân lắm, nhưng quan hệ hai người cũng cải thiện hơn nhiều so với trước, tuy Bạch Mặc Y vẫn hoài nghi mình không phải con gái của Bạch Triển Bằng, nhưng mà Bạch Vũ Thần lại không biết.
Từ sau khi biết tin Bạch Vô thương mất tích, hắn tạm thời quyết định không đi mà bồi cùng nàng tìm kiếm, cũng đem người thân cận bên cạnh ra tra xét một lượt, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Gần đây Lạc Vũ Trần giống như ngày nào cũng bận rộn, thường biến mất liên tục, hắn không nói, Bạch Mặc Y cũng không hỏi, bởi hoàn toàn tin tưởng người đó!
Cung Tuyệt Thương chỉ vô tình nói ra một câu, Lạc gia thật phiền phức, nàng phải cần thận.
Nàng cũng lo lắng lắm, bởi nàng còn chưa để mắt tới người nào, tình thế trước mắt rất rõ, sơn trang Lạc Vân còn đang bị vây bọc, nếu là nàng lần này cầu hôn, bất luận gả cho nước nào, họ cũng sẽ không can dự, thậm chí còn đưa tặng lễ nữa.
Mà nếu hai nước cầu thân thất bại, Lạc Vũ Trần nhất định phải lựa chọn giữa nàng và gia tộc, phải đối mặt với điều gì, hắn rõ nhất, nàng cũng hiểu!
Có chút máu tanh cũng nhất định phải đối mặt!
“Y Y à, muội đều rõ cả rồi chứ?” Chuyện đến nước này Bạch Vũ Thần vẫn không tán thành chuyện Bạch mặc Y ở cùng với Lạc Vũ Trần, nếu có thể được, hắn muốn nàng chọn Ngọc Vô Ngân, bởi nam nhân đó hiện giờ nắm giữ tất cả, có đủ năng lực bảo vệ nàng.
Nhưng hắn không rõ rằng, có chút thương tổn tạo thành cũng chẳng cách nào bù lại được.
Bạch mặc Y nhìn hơi nước bốc nghi ngút trong chén, rồi ngập tràn không khí, chóp mũi hít hà mùi hương thanh nhã, không đáp, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Vũ Thần một cái, đáp án không cần nói cũng biết, nếu chọn trừ phi hắn buông tay, nếu không nàng tuyệt đối không quay người lại.
“Aizz!” Bạch Vũ Thần thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, hơi chút đau lòng thương tiếc nhìn nàng, từ nhỏ nàng đã bị ăn không ít khổ rồi, hắn hy vọng nàng được hạnh phúc, bảo, ‘Ca ca không ngăn cản muội, chẳng qua có một yêu cầu nhỏ”
“Yêu cầu gì?” Bạch Mặc Y hơi kinh ngạc khó hiểu nhìn hắn.
“Lần này hãy để cho ca ca đưa muội đi lấy chồng nhé!” Bạch Vũ Thần trong mắt có tia chờ mong, lần trước nàng lấy chồng hắn cả cửa lớn cũng chưa ra, mà ở đêm đó hắn đã vội vã rời khỏi gia đình.
Bạch Mặc Y nhợt nhạt nhìn hắn, mãi sau mới nói, “Được!” Có một loại tình cảm chảy giữa hai người, tuy nàng không thích người nhà họ Bạch có lẽ Bạch Vũ Thần là ngoại lệ.
“Ta vui lắm!” Bạch Vũ Thần hơi chút kích động, mắt nhìn phiêu xa, lẩm bẩm nỉ non như không nghe thấy, “Nếu nàng còn sống nhất định sẽ rất vui vẻ…..”
Nàng ư? Ai vậy? Bạch Mặc Y ngước mắt lên không hỏi lại bởi dường như Bạch Vũ Thần đã lâm vào tình trạng tưởng niệm, lẳng lặng uống trà, không muốn cắt ngang dòng hồi tưởng của hắn.
Mỗi người đều có kỷ niệm của chính mình, chỉ thuộc loại trí nhớ quá xa xôi của nàng xa như trải qua một giấc mộng vậy.
“Y Y!” Lạc Vũ TRần đẩy cửa bước vào, trong mắt tràn đầy lưu luyến tình cảm khoá chặt bóng tím thanh nhã trong mắt, trên mặt lạnh nhạt có chút yêu thương.
“Huynh đến rồi!” Bạch Mặc Y quay đầu lại nhìn hắn, động tác tự nhiên rót trà cho hắn, mắt lạnh lùng nhìn hắn ấm áp.
“Nghe nói nàng tới đây, ta tới đón nàng về!” Lạc Vũ Trần nói thản nhiên, gật đầu với Bạch Vũ Thần.
“Ca ca ta đây làm phiền rồi, ta đi trước nhé!” Bạch Vũ Thần bất chợt đứng dậy, đi ra cửa, đột nhiên quay người lại, liếc mắt nhìn Lạc Vũ Trần một cái rồi mới chậm rãi rời đi.
Cái liếc mắt ấy giao nhau, là sự trao đổi lặng lẽ của hai người đàn ông, là hắn phó thác hoàn toàn muội muội cho hắn, cũng thản nhiên cảnh cáo, nếu hắn ta đối xử không tốt với nàng, hắn nhất định sẽ mang người rời đi!
Mà sự kiên định trong mắt Lạc Vũ Trần làm hắn yên tâm, ánh mắt muội muội nhìn chuẩn lắm, hắn đặt cược sinh mạng nàng, đánh cược với ông trời.
“Chàng nói xem chúng ta có thể bỏ trốn được không?” Bạch Mặc Y nhìn cánh cửa kia đóng lại, nghịch ngợm trêu chọc Lạc Vũ Trần.
“Đề nghị này được lắm!” Lạc Vũ Trần trầm tư, trịnh trọng nói, thấy Bạch Mặc Y buồn cười quá, mới chậm rãi bảo, “Nhưng ta sợ nàng thiệt thòi!” Bỏ trốn, là cực hạ sách, cả hắn cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa sau khi trốn, họ phải đối mặt với trận đuổi giết mạnh mẽ, hắn không muốn nàng phải chịu cảnh đó.
Bạch Mặc Y hơi cảm động kéo tay hắn ngắm nghía, ánh mắt ủ dột bảo, “Chàng biết không, thật ra thiếp không cần như thế!” Nàng hiểu lòng hắn, nam nhân này ở bất cứ chỗ nào cũng đều được hắn lo liệu ổn thoả cả.
“Nhưng mà ta lại để ý, để cho người đời biết nàng chỉ thuộc về một mình ta!” Đây là kiên trì của hắn, cũng là sự kiêu ngạo của một người đàn ông.
“Được thiếp đợi tới ngày này!” Bạch Mặc Y nở nụ cười hiền lành, mắt lấp lánh, cười càng lớn hơn, như truyền toàn bộ tình cảm mêng mang vào mảnh đất rộng lớn được ánh sáng mặt trời ấm áp soi vào.