Tháng ba đầu xuân, tảng sáng sáu giờ, không khí trong lành.
Thời gian tập luyện buổi sáng của Thành Minh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chạy thể dục hàng sáng trở thành thói quen không thay đổi của anh. Kể cả có mưa to gió lớn, đúng sáu giờ anh vẫn sẽ ra khỏi nhà. Theo thường lệ, trên cổ vắt một chiếc khăn mặt màu xanh. Tuyến đường của anh chạy dọc theo khu vườn của tiểu khu đến hồ nhân tạo, sau khi chạy một vòng hồ thì xuyên qua một khu rừng nhỏ trở về. Ước chừng hai mươi phút, lượng vận động phù hợp với anh.
Vừa chạy được vài bước, di động liền rung lên. Anh dừng lại xem tin nhắn, Trần Cẩm gửi đến. Tin nhắn ít chữ nhiều ý, đúng là phong cách phô trương của Trần Cẩm – chỗ cũ, chơi bóng một lúc.
Không cần nói cũng biết thời gian, địa điểm, nhân vật.
Trần Cẩm là bạn học, bạn thân, cũng có thể nói là bạn từ nhỏ của anh. Hai người biết nhau từ thời mẫu giáo, sau đó chia cắt chín năm, cấp ba gặp lại. Thành Minh và Trần Cẩm nhìn thấy nhau từ hai đầu hành lang dài tít tắp, nhìn thẳng đối phương, cảm thấy như đã từng quen biết. Cuối cùng Trần Cẩm chào hỏi trước, “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”. Thành Minh nhanh chóng nhớ lại hồi cấp một, cấp hai, xác định là không có người nào như này, vì thế vỗ trán, “Mẫu giáo! Hay thật đấy, nhiều năm thế rồi mà cậu không thay đổi nhiều nhỉ?”. Lời này của anh lập tức nhận lại được một đòn của Trần Cẩm, “Nói cái gì vậy! Cậu mới nhiều năm như thế không hề thay đổi…”
Sau này Thành Minh vô cùng nghiêm túc phân tích cho Trần Cẩm sự khác biệt giữa “không thay đổi nhiều” và “không hề thay đổi”, còn nghiêm khắc phê bình tính nết hơi một chút là động chân động tay của Trần Cẩm – “Căn bản là thất học cộng thêm hành vi du côn!”. Mặt Trần Cẩm làm mặt khôi hài, từ chối cho ý kiến. Về sau, anh chàng này vác danh hiệu chủ tịch hội sinh viên đi khoe khoang khắp nơi, chuyện này khiến cho Thành Minh “nôn mửa” cả một học kỳ. Bất kể thế nào, tình huống hỗn loạn “nếu đời người chỉ như lần đầu gặp mặt” đã xúc tiến cho tình hữu nghị thân thiết gắn bó của hai người. Đến nay đã sáu năm.
Thành Minh chạy đến cổng tiểu khu, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại quay về. Chần chừ một lát, anh mở hộp thư ra.
Một tấm thiệp lẳng lặng nằm bên trong. Trên bức tranh vẽ phong cảnh là dòng chữ tiếng Tây Ban Nha – Pero me acuerdo de ti. Ký tên Thiên Vũ.
…
Mười sáu tuổi, Thành Minh học được trao đổi ngang giá.[]
Ví dụ cụ thể là anh mất đi rồi có lại người bạn cũ theo nghĩa đen Trần Cẩm, cũng nhịn đau cắt tình người bạn cũ theo nghĩa thực Thiên Vũ. Khi đó, với anh mà nói, muốn tiến hành so sánh, chuyển đổi giá trị của hai người đó phỏng chừng rất khó. Nhưng có một điều có thể khiến mọi việc trở nên đơn giản, đó chính là, hai người đều cực kỳ có ý nghĩa với anh.
Sáu năm qua, giá trị của Trần Cẩm được thể hiện rõ rệt khi làm bạn với anh như hình với bóng. Mà liên hệ của Thiên Vũ và anh, vẻn vẹn là mỗi năm một lần thăm hỏi. Tấm thiệp nho nhỏ luôn đúng ngày đúng tháng nằm trong hộp thư ở nhà. Từ lúc bưu phí chỉ là ít đồng lẻ, đến bây giờ mang dấu bưu điện ở bờ bên kia đại dương, Thành Minh biết, thời gian đã tách họ ngày càng xa.
Nhưng có một số việc, theo thời gian cứ ngày một nặng nề rơi xuống đáy lòng. Quanh quẩn trong đầu, trở thành ma chướng không thể diệt trừ.
Giống như câu nói kia, em cứ nghĩ rằng anh vẫn biết, em thích anh.
Gương mặt Thành Minh nhìn tấm thiệp có phần kỳ lạ, không biết là muốn khóc hay muốn cười. Anh ngẩn người một lát, rốt cuộc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, gấp thiệp đặt vào hòm thư, kéo khăn mặt chạy ra khỏi sân.