Thời gian trôi qua quá nhanh khiến Tần Triết cảm thấy mất mát, rõ ràng không làm chuyện gì cả vậy mà giờ phút biệt ly càng đến gần. Cậu ngủ suốt quãng đường đi, đến trạm xe bus thì bị Tần Tranh đánh thức, trong lòng thất vọng, cậu đã không tận dụng tốt hai giờ vừa rồi.
”Lãng phí một chút thời gian thì tiếc gì, buổi tối hôm nay phải nắm chắc cơ hội, ban đêm đột kích anh ta.” Trữ Xuyên nhắn tin cho Tần Triết.
”Ban đêm đột kích? Tớ không dám.”
”Xời, không dám làm thật hả, khẩu giao đi, đoạn phim tớ từng cho cậu mượn ấy, cậu cũng xem kỹ rồi còn gì, vậy mà còn không ve vãn nổi, cậu thật ngốc.”
”>//////