Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

chương 49: ngoại truyện: cường đoạt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian trôi đi thật mau thấm thoát đã năm trôi qua, người trong Mãn Nguyệt Lâu vẫn vậy, có khác chăng là các bảo bối ngày nào nay đã lớn và thành danh trong giang hồ.

Nguyệt Kỳ Nhi phu nhân lâu chủ Tuyết Vũ Lâu Hiên Viên Hạo, vì hắn sinh hạ ba đứa nhỏ, một cặp song sinh và một bé trai đáng yêu bậc nhất, được liệt vào tam bảo của Mãn Nguyệt Lâu.

Con cả tên Hiên Viên Dật tuổi là một người ôn hòa, nhưng lạnh nhạt hết thảy, giang hồ danh xưng lãnh công tử, thừa kế khuôn mặt từ cha tuấn mĩ phi phàm nhưng lại mang vài phần “nai con” từ mẫu thân, khiến Hiên Viên Dật nhìn qua như một công tử yếu đuối, bởi dáng vẻ cũng khá mảnh khảnh, nhưng đó là người ngoài nhận xét.

Trong lâu ai lại chẳng biết, Hiên Viên Dật một thân công phu từ mẫu thân, kì tài võ học còn có cả sử dụng cổ trùng từ phụ thân, nói hắn văn nhược thật sự là quá xem thường. Nhưng cũng có chuyện người trong lâu không biết ngay cả Hiên Viên Hạo phụ thân của Hiên Viên Dật cũng không biết chỉ có Kỳ Nhi mẫu thân của hắn là rõ ràng nhất.

Hiên Viên Dật bề ngoài ôn hòa nhưng bên trong lạnh lùng vô cùng, đây cũng là di truyền từ Kỳ Nhi ngoài nóng trong lạnh, đối người trong lâu hắn rất ôn nhu, nhưng người ngoài lâu thì một cái lạnh nhạt, nếu là người hắn không thích chính là vô tình cùng lãnh khốc.

Muội muội song sinh của hắn Hiên Viên Tuyết tuổi là một mỹ nhân, nàng ôn nhu và chu đáo, đôi khi lại tinh nghịch, hoàn toàn thừa hưởng khuôn mặt từ phụ thân duy chỉ có cái tính thích “độc cô” của mẫu thân là di truyền triệt để, nàng không thích võ công mà thích y thuật của Tử Dương a di, tuy không giống a di là thần y, nhưng nếu kết hợp với độc y của mẫu thân cũng không ai dám khi dễ nàng.

Đệ đệ duy nhất của hắn là Hiên Viên Lân tuổi một trong tam bảo của Mãn Nguyệt Lâu, vừa sinh ra thì đã định sẵn cả đời được yêu sủng, ngay cả hắn trước mặt đứa em này cũng không đào đâu ra được cái gì là lạnh lùng hay lạnh nhạt được, bé đáng yêu, ngây thơ và trong sáng.

“Đại ca..” một bóng dáng nhỏ nhắn chạy lại gần Hiên Viên Dật.

“Lân nhi, đừng chạy coi chừng té, sao lại ra đây một mình?” Hiên Viên Dật thành công tiếp được Hiên Viên Lân đang lao vào lòng mình.

“Đệ ngồi trên kia thấy ca nên chạy xuống, ca ca lần sau dẫn đệ ra ngoài ngoạn đi.” Hiên Viên Lân vừa nói vừa lấy tay chỉ nơi mình vừa chạy xuống.

Hiên Viên Dật nhìn qua, đấy chẳng phải là Thảo Phong Các sao: “Có mệt không.” ôm lấy đệ đệ đi ngược hướng ngôi nhà kia, trở về Nguyệt Ảnh Lâu của mẫu thân.

“Không mệt, cái này cho ca ca.” Hiên Viên Lân lấy từ trong hà bao màu vàng bên hông ra một cái bánh điểm tâm, đưa vào trong miệng Hiên Viên Dật.

“Hảo ngon.” Hiên Viên Dật cắn lấy một miếng cười nói, hắn không thích đồ ngọt nhưng không nỡ làm đệ đệ này buồn.

“Chỉ được ăn cái này thôi, còn lại là của mẫu thân, phu thân và nhị tỷ.” Hiên Viên Lân cười tươi vỗ nhẹ cái túi bên hông.

Hiên Viên Dật hôn một cái bên má đệ đệ tâm nhủ: đã tuổi rồi sao vẫn đáng yêu như thế, thân hình cũng chỉ khoảng đứa trẻ tám chín tuổi nhỏ nhắn dễ bồng, tay chân thì cứ nộn nộn toàn thịt là thịt, màu da hồng hồng nhìn thật mềm, thật muốn cắn một cái.

“Mẫu thân.” Từ trong lòng ca ca nhảy xuống Hiên Viên Lân nhào vào lòng mẫu thân.

“Lân nhi, lại chạy đi đâu?” Kỳ Nhi lấy ra khăn lụa lau mồ hôi cho con.

“Mẫu thân hảo.” Hiên Viên Dật vào phòng ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nhìn kĩ thì từ năm hắn tuổi đến nay mẫu thân cũng không già đi chút nào, tuy tóc người bạc trắng nhưng như vậy càng tăng thêm nét yêu mị, chẳng những mẫu thân hắn mà còn có cả các a di, cô cô, dì, đếu như thế cả.

Làm sao già được, từ sau khi kháng boss cuối xong, Hiên Viên Hạo vì bù đắp thê tử một đêm bạch phát mà ngày đêm luyện ra cổ nhan, duy trì nhan sắc mãi mãi, nhưng mỗi tháng phải đưa vào người một con, đưa đủ lần là thành công.

Nhưng Kỳ Nhi nhất quyết phải cùng chúng tỷ muội mới được, nàng sẽ không hưởng phước một mình, nhưng cổ nhan rất khó dưỡng cũng chỉ có đúng con làm sao mà cho các tỷ muội khác được, Kỳ Nhi đem chuyện này ra bàn bạc, sau canh giờ căng thẳng rốt cuộc cho ra kết quả: Tử Dương sẽ đi luyện dược tăng công hiệu của cổ nhan lên, chỉ cần một con và hai viên dược là đủ. Kết quả chính là nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu nhan sắc trường tồn, mà trong lâu lại “thỉnh thoảng” có trộm ghé thăm.

“Dật nhi, không phải con đi xem sinh ý cùng cha sao.” Kỳ Nhi đưa tay vén tóc lại cho Hiên Viên Duẫn nhìn Hiên Viên Dật nói.

“Phụ thân còn xem lại sổ sách một chút, lát sẽ về sau.” Hiên Viên Dật rút ra một cây trâm ngọc đưa cho mẫu thân: “Cái này là phụ thân mua về cho người, bảo hài nhi đưa.” Nói xong lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ.

Kỳ Nhi mỉm cười, đứa con này vốn rất hiếu thuận, lại cứ mỗi lần tặng quà cho nàng lại nói là của phụ thân đưa, bất quá nàng cũng không vạch trần: “Cảm ơn con Dật nhi.”

“Một lát bồi mẫu thân đi ra ngoài lựa vải đi.” Kỳ Nhi đưa tay đặt trâm lên bàn, nàng đã có thói quen chỉ cài hai cây bạch trâm cùng huyết thảo trâm của Zổ tỷ thôi.

“Một lát con định đi thăm Lân ca ca.” Hiên Viên Dật nở nụ cười nhìn mẫu thân.

“ừ, vậy con đi đi.” Kỳ Nhi đưa tay bế bảo bối nhỏ vào phòng ngủ, Hiên Viên Dật nhìn mẫu thân đã khuất bóng liền dùng khinh công phi thân đi.

Kỳ Nhi trong phòng lắc đầu: “Nó tưởng rằng ta cái gì cũng không biết sao, thật là…”

Truyện Chữ Hay