Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

chương 28: bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

”Tử Dương nàng không sao chứ.” Đỗ Nhất ngồi tại bàn giám khảo cách nơi cá cược của chúng tỷ muội một đoạn khá xa, lên tiếng hỏi.

Có trời chứng giám hắn cũng muốn qua lắm chứ, nhưng khi nãy các nữ nhân của Mãn Nguyệt Lâu đã nói bên đó dù có vung đao múa kiếm cũng không được qua trợ giúp.

“Hừ.” Tử Dương hừ lạnh ngồi xuống ghế không thèm để ý đến hắn, cái mông của nàng đau ê ẩm, tối nay phải hạ xuân dược mãnh liệt vào thức ăn của hai vị đại tỷ và tam tỷ này.

“Zổ, Kỳ Nhi còn chưa khỏe hẳn như vậy có sao không.” giọng nói Lệ Phong mang theo chút lo lắng, nhìn theo bóng dáng bạch sắc đang từ từ bước ra sân kia.

“Tỷ yên tâm, tịnh dưỡng vài ngày đã khỏe lên không ít, hơn nữa muội ấy cũng khôi phục ba thành công lực rồi, vận động một tí cũng tốt.” Độc Cô Thảo cười.

“Nghe nói Kỳ Nhi múa rất đẹp, nhưng chưa từng thấy nàng ấy múa bao giờ.” Tiểu Miêu meo meo nói.

“Tỷ xem sẽ rõ thôi.” Dương Liệt Hỏa ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện.

Kỳ Nhi lắc đầu chán nản được Phi Yến tiếp tục đỡ ra giữa sân, Phi Yến lui xuống bắt đầu chuẩn bị tấu nhạc theo căn dặn của nàng. Giữa sân một người áo trắng, xung quanh lại có nhiều người khác hiếu kì ban đầu còn rất ồn áo đến khi nàng ra giữa sân thì yên lặng đi.

Nhẹ nghiêng đầu lắng nghe, Kỳ Nhi hoàn toàn bất động so với dự kiến của mọi người, chả ai hiểu gì cả, đúng lúc đó Phi Yến từ sau bàn cá cược tung ra từng viên sỏi nhỏ đánh vào mặt trống.

“tùng…tùng” Hai cái trống kêu lên do bị viên sỏi đánh vào

“Tùng…tùng” Lần này là do Kỳ Nhi dùng tay áo đánh trúng, xoay một vòng lại vào thế thủ như ban đầu, tiếng nhạc vang theo cũng ngừng lại.

“Hảo…”

“Nàng ta có mù thật không đấy.”

“Hay lắm.”

“Hay a~…Kỳ Nhi tỷ cố lên.” Minh Châu hưng phấn la hét.

“Tùng…tùng…tùng…tùng.” Phi Yến lần này đánh bốn cái.

Cũng như lân đầu Kỳ Nhi đều đánh trúng, nàng xoay thêm một vòng đưa chân ra sau, tay làm dáng như đang chống cằm.

“Hảo nhỉ lực.” Tiểu Miêu nhìn mà tròn mắt như mèo.

“Đúng là niềm tự hào của ta!” Lệ Phong mỉm cười nhẹ nhìn Kỳ Nhi.

“wow, Lệ tỷ cười rồi kìa, người đâu mau lấy sổ sách ra ghi lại ngày tháng năm, sự việc cụ thể cười bao nhiêu cái, cười như thế nào, sau này còn lưu danh sử sách, đây là sự kiện trong đại nha~~~” Đại tú bà khoa trương chỉ huy, dẫn đến một tràng cười tươi của chúng tỷ muội.

“Tử Như.” Lệ Phong hằn giọng gọi.

“Ai nha~, tỷ cũng biết nụ cười của tỷ đáng giá lắm nha.” Tử Như quay cái mặt gian thương qua nhìn Lệ Phong.

Lệ Phong bất giác trong lòng run lên một cái, quay đầu đi hướng khác, có cảm giác nàng đang bị Tử Như cho vô tròng.

Độc Cô Thảo quay sang nhìn Tử Như, hai người nở nụ cười gian xảo, sau đó làm như bình thường tiếp tục xem diễn.

“Phi Yến tăng lên cái.” Lãnh Ngân Phong ngồi bên bàn giám khảo nói.

“Vâng, Lãnh gia.” Phi Yến tuân lệnh, lần này là tiếng trống cùng kêu lên.

Kỳ Nhi nghiêng tai nghe kĩ, vung tay chính là không hụt cái nào, khiến người xung quanh nổi lên một tràng khen ngợi.

Độ khó cứ từ từ được tăng lên dần, đến khoảng cái thì Kỳ Nhi cũng đã thấm mệt, nàng đánh hụt nhịp sau cùng, người bình thương thì không hay biết, nhưng đối với cao thủ trong lâu sau lại nhìn không ra chứ.

“Được rồi, muội đứng cố sức nữa chỉ mới bình phục thôi!” Độc Cô Thảo tiến lên kéo Kỳ Nhi ra ngoài bàn ngồi.

“Giải tán.” Đại tú bà uy nghiêm ra lệnh, tất cả nhất nhất giải tán, trừ chúng tỷ muội ngồi ở thượng vị thì xoay quanh Kỳ Nhi.

Màn cá cược kết thúc, cá gì thì Kỳ Nhi không biết vì không ai nói nàng nghe nàng cũng không hứng thú hỏi, miễn sao các tỷ muội vui là được, còn về phần ai thắng thì…….có trời mới biết. (ai có hứng thú viết PN cái này không.)

Đêm tối tịch mịch, hiện giờ trời đã rất khuya Mãn Nguyệt Lâu cũng đã đóng cửa, xung quanh đại đa số đều đã tắt đèn, tại Tử Dương Uyển Kỳ Nhi cũng đang say giấc nồng, không hay biết tối này mọi người đang xem kịch vui trên mái nhà Nguyệt Ảnh Lâu.

“Tử Như tỷ, có chắc là hôm nay sẽ tới không!” Minh Châu ngồi trong lòng Phong Khiếu Hoa, ló cái đầu ra khỏi áo lông cừu nói.

“Thông tin của Thiên Cơ Các chưa bao giờ sai.” Mộ Dung Tử Như nhàn nhã ngồi xem móng tay.

“Nếu không có, nàng phải bồi thường phí tinh thần tổn thất cho ta.” Độc Cô Thảo ngồi bên cạnh Lãnh Ngân Phong, tay nâng đào hoa nhưỡng uống.

“Nếu xuất hiện, nàng phải trả phí tin tức cho ta.” Tử Như đưa tay chồng cằm nhìn Độc Cô Thảo.

“Như nhi coi chừng lạnh.” Từ Trường Tuyết ôn nhu nói, phủ thêm cho nàng cái áo lông cừu.

Tối nay chỉ có hắn ở bên nàng, hai người kia có việc nên buổi chiều đã đi, đến giờ vẫn chưa về.

“Đến rồi!” Lệ Phong cười lạnh nói, Triệu Minh Hàn phía sau lắc đầu đưa tay ôm lấy người yêu vào lòng, Lệ Phong quay đầu nhìn hắn độ lạnh giảm lại một ít.

Một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào trong, liếc nhìn thấy đen tắt hết dường như an tâm phi thân vào trong phòng của Kỳ Nhi.

“Không phải Hiên Viên Hạo đâu.” Tử Dương nhăn mày khẳng định, chán nản dựa vào lồng ngực ấm áp của Đỗ Nhất.

“Vậy chắc là ảnh vệ rồi.” Dương Liệt Hỏa bĩu môi quay sang nhìn Nguyệt Tĩnh Dạ thấy hẳn cũng nhún vai nhìn lại mình.

“Nhưng nhìn công phu kia,…tệ quá đi.” Tiểu Miêu chu môi nói.

“Không còn chuyện gì ta đi ngủ đây.” Độc Cô Thảo liếc thấy bóng đen kia nhảy vào trong phòng linh cửu, quay đầu nói với mọi người.

Mọi người nhìn tú bà một cái. ai cũng tự tản về phòng mình chui vào chăn bông ấm áp tiến vào mộng đẹp, mặc kệ tên trộm kia muốn làm gì thì làm.

“Coi chừng hắn, lấy đi một món gì trừ thứ kia liến bắt lại cho ta.” Tử Như ra lệnh rồi cùng Từ Trường Tuyết quay về Tuyết Phong Các.

Ảnh Thất mếu máo nhìn theo, vì sao bọn họ phải canh nha, bây giờ bắt luôn không phải tốt lắm sao, một đám cao thủ ngồi đây nãy giờ chỉ cẩn một người ra tay thôi tên ‘trộm’ kia làm sao có khả năng thoát.

“Hảo khả ái.” Ảnh Nhất meo meo cười nhìn Ảnh thất.

“Cái gì khả ái?” Ảnh Thất không hiểu quay đầu nhìn Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất không nói gì chỉ nhìn Ảnh Thất cười, nụ cười như mèo trộm được hủ mỡ vậy, khiến Ảnh Thất run lên quay đầu đi chỗ khác, theo dõi tên ‘trộm’ kia không dám nhìn Ảnh Nhất nữa.

Người đến chính là Lục Minh hơn nữa năm trước cùng Kỳ Nhi tranh giành lệ nhân ngư tại Mạn Châu, hắn là cánh tay phải đắc lực của Hiên Viên Hạo tại trung nguyên này.

Lục Minh một đường tiến vào an toàn không chút khó khăn, bĩu môi nói: “Cái gì Mãn Nguyệt Lâu, cái gì đệ nhất lâu đệ nhất cao thủ, chẳng phải ta có thể dễ dàng đột nhập đó sao.” nói xong tiến về phía quan tài.

Lục Minh đâu biết rằng mình vừa bước qua một vòng quỷ môn quan, từ lúc hắn tiến vào mọi hành động cử chỉ đều nằm trong tầm mắt của tỷ muội trong lâu, chỉ là họ lười quản nên không ra tay thôi, nhưng ảnh vệ vẫn rất gao theo dõi hắn.

Lục Minh tính tuy có hơi tự phụ nhưng là người làm việc thận trọng, hắn cũng rất tuấn tú, thường ra vào các nơi phong hoa tuyết nguyệt, duy chỉ Mãn Nguyệt Lâu là không vào, vì bên trong chỉ bán nghệ không bán thân, cũng có rất nhiều cô nương thầm đem hắn làm lang quân trong mộng.

Mở ra quan tài bên trong chỉ có một hủ tro cốt và một phong thư, ngoài ra không còn gì cả, trong phòng sạch sẽ bài trí gọn gàn, hoa quả và đèn cũng là mới thấp chưa lâu.

Hắn nhíu mày cầm hai cái kia trong tay, phi thân về phía Tuyết Vũ Lâu trong thành cách Mãn Nguyệt Lâu một dặm, gia chỉ bảo hắn đi lấy tin tức về cô nương tên Kỳ Nhi trong Mãn Nguyệt Lâu, nhưng người đã chết rồi hắn chỉ còn cách đem cho cốt về cái thư không biết viết gì trong này về cho gia xem thôi.

Ảnh vệ thấy hắn cũng không đem thêm gì liền thở phào nhẹ nhỏm, tự tản ra về phòng ngủ, cũng may tên ‘trộm’ kia không lấy gì miễn cho bọn hắn phải chạy theo ‘đòi’ đồ vật này nọ lại, cuối cùng cũng được ngủ ngon.

Tuyết Vũ Lâu.

“Gia, thứ người cần không có…… chỉ có hai vật này thôi!” Lục Minh vào thư phòng Hiên Viên Hạo, thấy hắn đang sầu mi khổ não bèn đặt hai vật kia lên bàn.

Hắn và Hiên Viên Hạo tuy là chủ tử nhưng cũng như bằng hữu, không cần câu nệ lễ nghi tiểu tiết kia phải quỳ hay lạy gì gì đó.

Hiên Viên Hạo nghe hắn nói không có tin thì càng khổ tâm hơn, nhưng nghe hắn nói đem về hai vật liền liếc mắt lên nhìn thử, thấy một cái hủ tro cốt và một phong thư, tim hắn như ngừng đập hồi lâu không nói được lời nào.

“Ngươi từ đâu có được.” Hiên Viên giọng nói bình thường nhưng tinh tế nghe liền nghe ra giọng hắn đang run rẩy.

Đúng vậy, hắn sợ rất sợ, sợ nghe nàng đã tái giá, sợ nghe nàng không còn yêu hắn nữa, sợ nghe nàng hiện nay đã có nam nhân khác.

“Là từ trong Nguyệt Ảnh Lâu, nó được đặt trong quan tài của cô nương tên Kỳ Nhi kia.”

“Cái gì?….Ngươi nói đây là của Kỳ Nhi.” Hiên Viên Hạo duy sụp, hoàn toàn suy sụp nàng như thế nào lại chết chứ, không phải lúc rời hắn tuy bị thương nhưng không đến nỗi mất mạng hay sao.

“Ân, Gia ta đích xác lấy trong phòng của cô nương ấy.” Lục Minh khó hiểu nhìn Hiên Viên Hạo.

“Ai cho phép ngươi gọi tên nàng? gọi nàng là cô nương?” Hiên Viên Hạo lạnh giọng hỏi.

“Nhưng, Gia, không phải cô nương thì kêu bằng gì.” Lục Minh đầu óc như lạc vào trong sương mù.

“Nàng là chủ mẫu của ngươi, tái không được vô phép, còn để ta nghe ngươi gọi đích danh nàng liền cắt lưỡi của ngươi” Hiên Viên Hạo trầm giọng, lấy ra khăn tay lau chỗ khi nãy Lục Minh cầm lên hai kia, sau đó mới cẩn thận ôm lấy đi về phòng.

Lục Minh ngu ngốc ngồi tại chỗ, ngơ ngẩn nói: “Chủ mẫu, vậy là phu nhân của Gia,…Gia khi nào thì thành thân…còn là nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu kia….vì sao phải lấy khăn tay ra lau, tay hắn đâu có dơ….chủ mẫu…chủ mẫu….người kia đã chết…vậy….”

“Kỳ Nhi….Kỳ Nhi” Hiên Viên Hạo đặt hủ tro cốt lên giường đưa tay vuốt ve, xem như trân bảo trăm năm mới gặp.

Hiên Viên Hạo nhìn hủ tro và phong thư đến xuất thần, như nhìn thấy người còn gái đã toàn tâm toàn ý vì hắn kia, nhìn thấy người con gái bị hắn đâm một kiếm vẫn không chống cự, người con gái đã đưa hắn đi chữa mắt,….người con gái hắn yêu nhất.

Ta mất nàng thật rồi sao, vì sao không chờ ta, cho ta một cơ hội giải thích, cho ta một cơ hội để yêu nàng lần nữa, nàng như bóng sương thoáng qua trong đời ta, đến bất ngờ đi cũng bất ngờ.

Khóe mắt Hiên Viên Hạo trào lệ, hắn bây giờ tâm đau như cắt, tim đã tan vỡ, tình cảm hắn trọn đời giữ gìn cũng chết tay hắn.

“Kỳ Nhi….” Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh khi cười của nàng, thập phần khả ái, thập thần thơ ngây, nghe thấy lời nói của nàng: chúng ta là phu thê phải đồng cam cộng khổ, có gì mà xin lỗi.

Nghe thấy tiếng nàng đau thương từng chữ nói: ta không nghĩ lừa chàng, chàng tin ta không….tin ta không….tin ta không…, tiếng nói của nàng cứ lập đi lập lại trong đầu hắn, tại sao hắn lúc đó lại không tin nàng, tại sao không cho nàng cơ hội giải thích.

Có phải đang trừng phạt hắn không, phạt hắn không cho nàng cơ hội nên bây giờ cũng không còn cơ hội để bên nàng lần nữa.

Hiên Viên Hạo mờ mịt đưa tay sờ lấy lá thư trong ngực mở ra xem, bên trong viết duy nhất một câu: bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến.

bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến: chưa đến hoàng tuyền không mong gặp lại.

“hahaha” bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến….bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến, vì sao…vì sao…nàng hận ta đến thế sao…đến chết mới mong gặp lại, ta đi đâu tìm nàng,…không cho phép…ta không cho phép…cho dù diêm la vương cũng không thể cướp nàng đi.

Hiên Viên Hạo điên cuồng cười hai mắt đỏ ngầu, đây là hiện tượng của tẩu hỏa nhập ma, hắn sắp phát cuồng, bị kích thích mà phát cuồng, cái chết của ái thê đả kích hắn quá sâu.

Truyện Chữ Hay