Tử Dương vì quá nóng giận đã tung Thất Khiếu Đoan Tâm dược vào Hàn Liên và Hàn Mộng, hai nàng ta giãy dụa trong đau đớn thất khiếu mà chết.
Đỗ Nhất nhăn mày ôm lấy nàng, hắn muốn Tử Dương của hắn luôn tươi cười chứ không thể sát khí ngập trời thế này.
“Kỳ Nhi muội có lẽ đã về Mãn Nguyệt Lâu, chúng ta đi thôi nơi này làm ta thấy ghê tởm.” Độc Cô Thảo lướt qua Hiên Viên Hạo đang ngồi ngây dại dưới đất bước ra ngoài, Lãnh Ngân Phong, Tử Dương, Đỗ Nhất cũng theo sau nàng.
Ra đến cửa chợt nhớ đến gì, Độc Cô Thảo xoay người nhìn Hiên Viên Hạo nói: “Hiên Viên Hạo, ngươi bạc tình nhưng muội muội ta cũng không cạn nghĩa.” để Hiên Viên Hạo ngẩn đầu lên nhìn nàng, anh mắt lạnh hơn hàn băng nhìn lại hắn từng chữ nói rõ ràng: “Thứ mà ngươi cần chúng ta đã thay nàng đưa tới, muốn xử lí sao là tùy ngươi, cũng đừng đi tìm Kỳ Nhi nữa bởi vì ngươi không xứng.”
Hiên Viên Hạo nhìn bốn người rời đi chưa bao lâu thì các nha đinh nha hoàn chạy vào, thì ra bọn họ bị hai nữ nhân rắn rết kia điều ra sao núi. Phùng Khánh trong đám người đi ra: “Gia đã xảy ra chuyện gì? tiểu thư và nhị phu nhân tại sao….”
Hiên Viên Hạo nghe hắn nói người kia là nhị phu nhân của mình, cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, tức giận quát: “Câm miệng, các ngươi chỉ có duy nhất một phu nhân không có người thứ hai nào cả, thu dọn toàn bộ cho sạch sẽ.”
Người người chia nhau ta làm việc, cũng không ai phát hiện có một người trong số bọn họ từ đầu đã không xuất hiện.
Hiên Viên Hạo bước về phòng, căn phòng mà Kỳ Nhi của hắn đã ở, cũng không cầm máu trên ngực, bước đến bên giường, ghé đầu lên cái gối phía bên trong mà người kia đã từng nằm qua, vuốt ve lớp chăn nệm đã từng cùng với nàng nằm chung.
Còn trong cơn hoảng hốt, việc Kỳ Nhi đã bỏ đi tựa như một giấc mộng thoáng qua.
Cho rằng có thể giống như trước, vừa về, liền đã có một người đang cười hi hi chờ hắn, giúp hắn lấy thuốc, giúp hắn rót nước, nhất định phải nhìn thấy hắn uống thuốc xong mới yên tâm. (đây là giai đoạn hắn khử độc còn lại trong người)
Thế nhưng định thần lại mới nhớ ra, người kia đã không trở về nữa rồi, người kia đã bỏ đi, có phải tiếng la ban sáng là của nàng không?
Nhớ rõ Kỳ Nhi của hắn khi cười lên phóng khoáng tự do, nhớ rõ lời nói sau này sẽ không để hắn phải chịu đau thương khổ sở, là vợ chồng sẽ cùng hắn gánh vác.
Thì ra mất đi một người, là khiến cho tâm tư thấu suốt như vậy, hắn đến nay đã hiểu, hiểu được cảm giác của Kỳ Nhi khi bị hắn đâm một nhát, giống như hắn bây giờ, ngực không cảm thấy đau nhưng tim lại đau lắm, đau đến muốn vỡ vụn, nhưng mà hắn còn hiểu, Kỳ Nhi sẽ không quay lại nữa.
Hiên Viên Hạo lại hoảng hốt bước đi, đi đến tất cả những nơi từng có bóng dáng nàng.
Phòng bếp của nàng. Kỳ Nhi từng ở trong này nấu mấy món ăn điểm tâm, cho hắn ăn mấy miếng. Lúc đó hắn đã nói là không thích ăn ngọt, hai ngày sau, Kỳ Nhi lại làm thang viên nhân thịt. Thang viên thang viên, Kỳ Nhi nói, trong đó còn hàm ý, chỉ sự đoàn viên.
Hiên Viên Hạo gắng gượng vực thân thể hư nhược của mình đứng dậy, bên trong đau đớn như dao đâm kiếm chém, khiến hắn gần như không thể phát lực. Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo quay trở về phòng, trở về trên chiếc giường từng lưu lại hơi ấm của Kỳ Nhi, nằm lên đó.
Trên giường đệm còn lưu lại mùi hương thoang thoảng, Hiên Viên Hạo vùi mặt vào trong, ngửi lấy dư hương tựa như sắp tiêu tán mất của nàng.
Hắn nhìn quanh khắp phòng cố gắng tìm kiếm bóng dáng của nàng, hy vọng nàng chỉ là ra ngoài thôi, một lát nữa sẽ trở về, một canh giờ nối tiếp một canh giờ vẫn không có bóng dáng của nàng.
Hiên Viên Hạo thất vọng ngồi dậy, vết thương trên ngực hắn đã ngừng chảy máu hơn nữa đang kéo da non, quả không hổ danh là đệ tử Y Tiên thuốc vào bệnh khỏi, Kỳ Nhi cũng rất thường nhắc cùng hắn các tỷ muội trong Mãn Nguyệt Lâu nhưng lúc ấy hắn căn bản không chú ý, nay nhớ lại, rất muốn nghe thêm một lần nữa giọng nói ấm áp kia.
Hắn muốn đứng vậy tay lại chạm phải thứ gì trên giường, nâng tay cầm lấy là một miếng ngọc bội không đáng giá được làm bằng thủ công, kĩ xảo tầm thường, nhưng đây là miếng ngọc của Hân Hân tặng cho nàng trước khi đi.
Trong tủ áo vẫn còn chiếc áo lông hồ ly trắng, là nàng đã mặc trong căn miếu hôm đó.
Thì ra bên cạnh mình vẫn còn lưu lại rất nhiều thứ mà Kỳ Nhi để lại không mang theo.
Hắn đem những thứ đồ đó đặt hết lên giường, cẩn thận ngắm nghía từng thứ một, nâng niu, vuốt ve, cảm giác trên đó còn mơ hồ lưu lại hơi ấm của nàng.
Đột ngột, Hiên Viên Hạo lóe lên một suy nghĩ: Kỳ Nhi không ở lại, cũng không có nghĩa là hắn không được tìm đến bên cạnh nàng.
Hắn có thể tìm đến nàng, sau đó ở bên nàng. Vô luận nàng đi đến đâu cũng tốt, hắn cứ theo nàng là được.
Đúng rồi, sao lại không nghĩ ra chứ! Hiên Viên Hạo cảm thấy thông suốt, lập tức đứng lên chuẩn bị bỏ nhà đi bụi.
Hắn ngồi dậy sai người đem nước nóng và vải sạch đến, đợi băng bó vết thương cho thật tốt hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài.
Muốn tìm nàng trước tiên hắn phải giải quyết xong mọi chuyện nơi này đã, không thể phụ tấm lòng của nàng dành cho hắn, nàng đã lao tâm chuẩn bị số lương thực kia thì không thể để chúng nằm đó uổng phí.
Hiên Viên Hạo như điên cuồng làm việc mong cho thời gian trôi qua thật nhanh, suốt hơn một tháng trời hắn cùng các người có địa vị trong Miêu tộc bàn kế đối địch, cuối cùng cũng chiến thắng, lương thực đó đủ cho người trong tộc ăn đến nửa năm, để chờ cho vụ mùa kế tiếp.
Hiên Viên Hạo vội vã thu xếp công việc, không thiết mình đã ba ngày rồi không ngủ, giục ngựa phi nhanh về phía trung nguyên.
Nói về Kỳ Nhi, sau khi ra khỏi thành tâm trạng nàng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, vết thương trong lòng kia trải qua hết lần này đến lần khác bị giằng xé đang đau đớn kịch liệt, đau đến mức nàng tựa hồ nhịn không nổi.
“Hiên Viên Hạo, ta vẫn là không thể giết người, nếu vậy ta cho dù có sống, cũng khác nào phải chết. tâm can của ta… đã gieo chặt ở trên người ngươi… cũng không có cách nào lấy ra được nữa…” Kỳ Nhi thê lương tự nói với mình.
Nàng quay lại nhìn tòa nhà xa xa kia, nơi đó đã từng cho nàng hạnh phúc, ôn nhu, nhưng nơi đó cũng cho nàng đau khổ, cay đắng.
Nàng đã không thể cho hắn hạnh phúc vậy thì chúc phúc cho hắn cùng người kia đi, sau này cũng sẽ không gặp lại vĩnh viễn cũng không gặp.
Rời xa nơi làm nàng đau đớn thấu tận tâm can kia, Kỳ Nhi rong ruổi suốt mười ngày trời, nàng cũng không đến nổi tự bạc đãi bản thân ăn gió uống sương, nàng thuê một nhà trọ nghĩ tạm, nơi đây đã rất gần với Thùy Thiên Quốc rồi không bao lâu nàng có thể trở về, vết thương cũng đã khôi phục không ít.
Vì sao không đi ngựa hay thuê xe ngựa, chính là Kỳ Nhi muốn như hiệp nữ giang hồ phiêu bạc, vừa đi vừa thưởng cảnh.
Trời vừa sáng ngày thứ mười ba kể từ khi nàng rời khỏi nơi đó, tâm thần sảng khoái lạ thường, nàng thu dọn hành lí trả phòng ung dung đi ra khỏi thành, đi hơn năm dặm trời cũng dần ngã trưa, nhưng trên đường không có quán trà nào cả, Trời ạ phim đúng là phim mà, trong phim thì chẳng phải đi ra ngoài thành vài dặm sẽ có quán trà sao, xì đúng là gạt người.
Kỳ Nhi đi tới, phía trước nàng là một khúc quanh, chưa qua khỏi cũng đã nghe thấy tiếng binh khí đánh nhau dữ dội, ai đánh mặc ai đây là phương châm cửa nàng, nên cứ thế đi qua chỉ cần bọn người kia không giơ đao vào nàng, nàng cũng sẽ không lấy roi đánh bọn họ.
Nhưng là số trời đâu nguyện ý người, nàng vừa quẹo qua, mắt nhìn thấy chính là hơn mười hắc y nhân đang bao vây đánh một cô nương áo trắng.
Nàng ta đưa lưng về phía Kỳ Nhi nên nhìn không rõ lắm, nhưng bóng dáng kia rất quen, không biết có phải là người trong lâu không. Kỳ Nhi đứng cách họ khoảng ba mươi mét chăm chú nhìn, nhưng hắc y nhân kia cũng nhìn thấy nàng nhưng căn bản không để tâm chỉ chuyện chú đánh nữ nhân áo trắng kia.
Áo trắng nữ nhân có phần hết xí quách rồi nên rơi vào thế hạ phong, bị bọn kia tung một chưởng vào bả vai văng về phía Kỳ Nhi.
Đưa tay đón lấy người kia, bây giờ nhìn Kĩ không khỏi ngây ngốc, lão thiên đây chẳng phải mẫu thân đại nhân hay sao, trời ạ sao người lại ra đây còn bị truy sát, lão cha đâu hả chẳng phải luôn bám theo kè kè sao.
“Mẫu thân, người không sao chứ? phụ thân đâu?” Kỳ Nhi đưa tay điểm trụ vào huyệt đạo của mẫu thân.
Mẫu thân không trả lời chỉ ngây ngốc nhìn nàng, không có trả lời, mà bọn hắn y nhân kia lại đánh tới, Kỳ Nhi bạo phát rút ra Phệ Hồn Tiên đánh bọn họ, một tay ôm lấy mẫu thân xoay người đã đứng giữa bọn họ.
Bọn người kia giơ kiếm chém nàng, lại bị nàng một roi đánh gãy, bồi thêm một roi vào thân bọn chúng, hừ không đánh lão công của mình được thì kiếm bọn này trút giận cũng hay lắm.
Bọn người kia nhảy vọt lên, chiêu thức mở rộng, bổ nhào đến.
Mục tiêu công kích của bọn hắn, không phải là nàng, mà là mẫu thân đang bị thương bên cạnh nàng.
Kỳ Nhi thấy vậy, lập tức sử dụng Đoạt Hồn tiên pháp của sư phụ, mà hóa giải thế tiến công dày đặc của bọn người kia.
Đoạn Hồn tiên pháp lấy biên hóa hư ảo liên tục làm đặc điểm, là chiêu thức dùng để phòng thủ là chính.
Bọn người kia không kiêng nể gì, chiêu chiêu hung hiểm đánh thẳng về phía mẫu thân của nàng.
“Con gái của giáo chủ ma giáo quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá với chiêu này thôi thì làm sao mà đủ?”
Hai chiêu tiếp theo, Kỳ Nhi vun tiên mang theo cỗ nội lực kinh người đánh về bọn họ, sát ý của nàng càng mãnh liệt hơn, như tu la đi ra từ địa ngục, mục đích duy nhất là đoạt mạng người.
Đến khi bọn họ tự đứng vững lại rồi, mới phát hiện thanh kiếm trong tay bắt đầu rạn nứt.
Tận dụng thời cơ.
Kỳ Nhi hăm hở vung Phệ Hồn Tiên, muốn dứt điểm bọn người kia. Nhưng vào đúng lúc đó, trong chốc lát ánh chớp nháy lên, Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy một cơn đau truyền đến từ phía lưng.
Một vật thật sắc nhọn, không chút lưu tình đâm xuống bả vai nàng, ngập trong cơ thể. Cơ thể nàng bị thương chưa lành, khí tức bị phá hỏng, một thân công lực nhất thời tản đi.
Không có khả năng, ngoại trừ mẫu thân, không ai có thể đâm lén sau lưng mình, sao có thể là mẫu thân được? mẫu thân rất thương nàng sau lại đâm lén nàng.
Kỳ Nhi nàng thà rằng tin rằng công lực yếu kém, để kẻ khác thành công đánh lén, cũng không muốn tin một chút vào sự thật, không thể tin nổi mà xoay người, cảnh tượng trước mặt đủ làm nàng hộc máu.
Tay phải mẫu thân cầm một cây đoản đao, không chút do dự như thế, đâm vào phía sau nàng: “Mẫu thân, tại sao…”
Kỳ Nhi sớm đã vô pháp lưu tâm bên cạnh còn một địch nhân. Trong đầu chỉ gào thét điên cuồng.
”Tại ngươi quá ngu ngốc thôi.” người kia nhảy ra xa nàng gỡ bỏ tâm mặt nạ xuống, là Tiểu Vy vẫn luôn bên cạnh nàng, thì ra nàng cũng là gian tế, vậy Hạo thì sao, chàng có sao không?
“Tiểu Vy, tại sao”
“Gia ra lệnh, tỷ là con gái của kẻ thù không thể tha.” Tiểu Vy nhìn nàng âu sầu nói.
“Hahaha….Hiên Viên Hạo ngươi tuyệt tình, tuyệt nghĩa vậy sao, ngay cả tình phu thê một đêm ân ái ngươi cũng chẳng màng.” Là do nàng ngu ngốc còn tưởng Tiểu Vy là gian tế lo lắng cho hắn, thì ra là hắn sai người muốn thủ tiêu nàng.
“Mạng của Kỳ Nhi ta không phải muốn lấy thì lấy như vậy, ai có bản lĩnh thì lên đây!” Kỳ Nhi một tay che lại miệng vết thương, một tay nắm chặt Phệ Hồn Tiên mắt lạnh nhìn tất cả.
Bọn người kia xông lên, Kỳ Nhi vun tiên đánh văng bọn họ, thừa cơ phi thân ra khỏi vòng đấu chạy thẳng, đánh chỉ là kế khích tướng thôi, nàng làm gì còn sức mà đánh, thương cũ thương mới nàng cũng không phải thần tiên, giữ cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.
Kỳ Nhi chạy đi, Tiểu Vy cho người tức giận quát: “Phế vật, chỉ có một ả nha đầu bị thương cũng không giết được thì làm sao ăn nói cùng chủ nhân đây hả, đi tìm giết nó mau lên, nếu không nương nương giáng tội cho các ngươi mười mạng cũng không thể gánh nổi.”
Bọn người kia tuy bất mãn nhưng cũng phải y lệnh mà đi, nàng ta là tỳ nữ thân cận của hoàng hậu nếu chống đối bọn hắn sợ mất mạng lúc nào cũng không biết.
Kỳ Nhi không đi theo đường lớn mà rẽ qua đường mòn chạy, quan đạo nhiều người không chừng sẽ liên lụy người vô tội, đường mòn này hai bên đều là cây cối sẽ dễ cho nàng ẩn nấp hơn.
Kỳ Nhi cảm thấy mắt mình càng ngày càng mờ, biết là do mất máu qua nhiều, bị đâm trên vai, trên ngực còn có một lỗ chưa khâu lại không mất máu mới là lạ, nàng cũng không phải Triệu Tiểu xuân nha, hắn là dược nhân chết cũng có thể chết giả, nàng là người thường trăm phần trăm a, chết là đi uống trà với lão bà diêm vương.
Kỳ Nhi mi không được gục ngã, mi mà gục tại đây là cầm chắc cái chết, rất có thể bọn người kia đang đuổi đến, phải chạy cho thật xa, nàng còn muốn nhìn thấy các tỷ muội, được bồng con của họ, nghe bọn nó gọi nàng là dì là cô.
Kỳ Nhi chạy tới ngã ba rốt cuộc chịu không nỗi trước mắt tối sầm ngất xỉu bên đường.
Cũng không biết là trời trêu người hay giúp người, ngay khi nàng ngất xỉu có một chiếc xe ngựa bình thường không có gì bắt mắt chạy đến, trên xe là hai nam nhân một lớn một nhỏ đang đùa giỡn.
Nam nhân đang đánh xe tuổi chừng gương mặt tươi cười, nam nhân bên cạnh khoảng khả ái xinh xắn, hai má còn đỏ hây hây, vun tay đánh nam tử bên cạnh một cái, nam tử kia cũng không giận ngược lại sáp qua hôn lại người kia.
Người bị hôn kia xấu hổ đây nam nhân trên người mình ra, liếc nhìn xung quanh xem có ai hay không, nhìn thấy phía trước có một người áo trắng đang ngất xỉu, liền đưa tay kéo nhẹ nam tử bên cạnh ý bảo hắn đánh xe lại gần xem.
Nam tử kia có phần khó chịu cau mày, nhưng vẫn cho xe chạy lại gần, hai người bước xuống xe xem xét, thì ra là một vị cô nương, trên người nàng toàn máu là máu.
“Chết rồi, chúng ta đi thôi.” Nam nhân mặc hắc y nói.
“Lam, nàng ta còn thở.” Nam nhân mặc lục y màu đậm đưa tay dò xét hơi thở của Kỳ Nhi, lên tiếng.
“Không cho phép ngươi đụng vào người khác.” Nam nhân hắc y nhanh như chớp kéo lục y nam nhân về phía mình.
“Lam, đưa nàng ta về được không.” Nam nhân lục y nắm lấy vạt áo hắc y nam nhân khẽ nói.
Bất gặp ánh mắt tha thiết tràn đầy cầu xin của ái nhân, hắc y nam nhân vô thức gật đầu, gật đầu xong lại hối hận vạn phần.
“Lam, ta biết ngươi là tốt nhất.” Lục y nam nhân vui mừng hôn lên má hắc y nam nhân một cái.
Mọi oán khí ban đầu còn thể hiện rõ bây giờ hoàn toàn biến mất, hiếm thấy ái nhân chủ động hắn làm sao bỏ qua, kéo người kia vào lòng hôn xuống cặp môi mỏng kia, dây dưa cắn mút, đến khi hai người không thở nổi nữa mới buông ra.
Hắc y nam nhân còn muốn hôn tiếp thì bị lục y nam nhân cản lại: “Lam, còn phải đưa nàng đi tìm đại phu.”
Tuy không muốn nhưng đã gật đầu không thể bây giờ lại lật lộng, chỉ đành tâm không cam tình không nguyện, đưa tay xách người đấy máu me kia quăng vào trong xe.
“Lam ngươi nhẹ tay, nàng đang bị thương.” Lục y nam nhân kinh hoảng vội vã định chạy lại vào trong xe xem thương thế của Kỳ Nhi.
“Ngươi lại gần nàng ba bước, ta sẽ không cứu nữa.” Hắc y nam nhân nghiến răng nói.
Không còn cách nào khác, lục y nam nhân chỉ đánh ủ rũ bò lên xe nhưng không dám lại gần nàng, sợ nếu như Lam của hắn giận lên quăng nàng ra khỏi xe thì nguy.
Thế là Kỳ Nhi của chúng ta được cứu một cách oanh oanh liệt liệt như thế đó, xe chậm rãi di chuyển sang đường quan đạo, xe vừa đi khuất thì mấy hắn y nhân khi nãy đuổi đến, chỉ thấy vết máu đến đây là đứt đoạn, không còn manh mối không thể truy đuổi nữa.