Một tháng sau cứ trôi qua yên bình, hắn vẫn lo chuyện của hắn mà nàng vẫn làm con heo nhỏ của nàng cứ ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn thực sẽ thành heo luôn.
Tuyệt Lâm từ nửa tháng trước lại sáng chế ra một loại canh gì đó bảo là uống ngon rồi đem đến cho mọi người, đúng là ngon thật nhưng nàng ta mỗi ngày đều đem cho mỗi người một chén sắp ngán đến chết rồi, mà nếu không uống thì nàng ta lại một khóc hai nháo phiền chết.
Kỳ Nhi ăn xong bữa trưa rồi ra hoa viên đi dạo, vừa ra tới cổng vòm thì nhìn thấy một bóng dáng thoăn thoắt ngồi xổm bên vườn, bên cạnh hai ba nha hoàn đang luống cuống cầm đồ vật này nọ.
“Các muội đang làm gì vậy?” Kỳ Nhi đi tới nhìn thấy là Tuyệt Lâm thì không khỏi có chút hiếu kì nên hỏi.
“Bẩm phu nhân, đây là Mạn Liên hoa ở sau núi tiểu thư thấy đẹp nên hái đem về trồng.” Một nha hoàn bên trái nói, nàng ta mặc lục y tay áo lấy dây cột gọn lại tóc búi hai cục tròn tròn như na tra
“Tẩu tẩu, mau xem có đẹp hay không nha?” Tuyệt Lâm quay lại nhìn nàng, khuôn mặt toàn là bùn đất hệt như trẻ lên ba đang nghịch ngụm đáng yêu chết được.
“Muội xem thành con mèo hoa rồi.” Kỳ Nhi cười tiến lên đưa tay lau bẩn trên mặt nàng ta.
“A làm dơ tay của tẩu rồi.” Tuyệt Lâm cầm tay của nàng lại.
“Được rồi đừng làm nữa, ta thấy muội trồng rất nhiều rồi mau đi tắm rửa đi.” Kỳ Nhi lắc đầu kéo nàng ta dậy, gần đây Tuyệt Lâm ngoan hơn rất nhiều không có gì là chán ghét nàng cả cũng thường xuyên làm nũng cùng nàng, bất giác đã xem nàng ta như em gái.
Kỳ Nhi nhìn Tuyệt Lâm chạy xa rồi vẫn quay lại vẫy tay với nàng không khỏi mỉm cười cũng vẫy tay lại, nhưng vừa quay lại thì bắt gặp hắn ta đứng phía sau từ lúc nào đang chăm chú nhìn nàng.
Hai người cứ nhìn nhau không ai nói lời nào, Kỳ Nhi bất đắc dĩ lên tiếng trước: “Hôm nay đã làm xong hết mọi việc rồi sao.”
“Đã xong.” Hai người tiến vào một đình viên nằm giữa hoa viên, trên bàn có trái cây và một ít điểm tâm còn có cả một ấm trà còn nóng bóc khói tỏa hương thơm ngát, hắn thực sự là tiết kiệm chữ như vàng nói vô cùng ít.
“Chuyện năm ngày trước ta nói với huynh đã suy nghĩ xong chưa?” Kỳ Nhi cầm một khối điểm tâm cho vào miệng thỏa mãn mà gật đầu.
Hiên Viên Hạo nhíu mày không nói gì, nhìn nàng ăn điểm tâm thôi cũng khả ái như vậy thật muốn kéo nàng qua đút thêm một khối nữa, nhưng hắn thất thần suy nghĩ thì tay đã lấy một khối mai hoa cao đưa đến bên miệng Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi vô tư há mồm ra ngoạm lấy phồng hai má lên nói: “Ta biết huynh ghét người trung nguyên, nhung ta muốn trở về thăm người thân và bằng hữu.”
“Một tháng nữa.” Hiên Viên Hạo lại cầm một khối lên uy nàng, gần đây hình ảnh trong đầu hắn đều là nàng, nàng hoạt bát, nàng trẻ con, nàng hồn nhiên vô tư đều chiếm trọn tâm trí của hắn, mà hình ảnh của Tiểu Kỳ trong lòng hắn ngày càng nhạt hắn không muốn như thế nhưng không cách nào ngăn cản được.
“Thành giao.” Kỳ Nhi biết hắn nói như thế chính là đồng ý rồi nên cũng không nhiều lời nữa, tự rót một chén trà đưa qua cho hắn lại rót một chén uống một ngụm, hương trà lan tỏa trong miệng thơm ngát khiến người hạnh phúc.
Hiên Viên Hạo nhận chén trà nàng đưa qua không uống mà chăm chú nhìn nàng, ánh mặt trời ban trưa không gay gắt ánh lên những tia màu vàng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, giống như nàng dù ở bất cứ đâu cũng có thể tỏa sáng, khiến người xung quanh phải lóa mắt nhìn theo.
…
“Gia đây là loại lụa mới nhất vừa được làm ra chất liêu mềm mịn rất nhẹ, hoa văn được thiêu tinh xảo khéo léo là hàng thượng phẩm.” Lưu lão bản đưa lên một cây vải kéo ra trước mặt nàng và hắn.
Hiên nàng và hắn đang tuần tra sinh ý trong thành Biệt Vân, trong thành có hơn ba cửa hiệu vải thuộc Tuyết Vũ Lâu nghe đâu trong trung nguyên cũng có nhưng là do người khác quản lí, từ sáng sơm hắn liền kéo nàng đi ra tửu lâu dùng điểm tâm rồi dắt nàng đi tra xét.
Đây là cửa hàng cuối rồi các cửa hàng cách nhau rất xa ban đầu còn thấy hứng thu nhưng dần lại chán chết, hắn lo bàn chuyện cùng các lão bản nàng không biết gì chỉ có thể đứng một bên nghe mà thôi, “Oa…” Kỳ Nhi vươn vai ngáp một cái thật to, mọi người xung quanh nghe thấy tiếng đều nhìn qua nàng, Kỳ Nhi hơi chút xấu hổ nên đứng vậy đi lại một chỗ để vải dù sao cũng là chỗ đông người.
“Mệt sao?” Hiên Viên Hạo bàn xong chuyện cùng Lưu lão bản đi tới phía sau nàng nhẹ giọng hỏi trong đó còn có một chút ôn nhu.
“Ta ở đây không làm gì cả? chỉ có đứng xem thôi nên hơi chán, không cần quan tâm cứ đi lo chuyện của huynh đi.” Kỳ Nhi cầm lên một cây vải, là loại mà nàng thấy vào tháng trước lúc lễ tình nhân, đưa tay sờ thử mềm mại như tơ tằm ấy, hoa văn thêu cũng rất khéo đóa phù dung lớn nằm giữa xung quanh là các họa tiết hình dây trang trí, thanh nhã vô cùng.
“Thích nó.” Hiên Viên Hạo đưa tay sờ thử khúc vải cũng cảm thấy ưng ý, là hàng tốt hoa văn cũng tương đối.
“uhm, hoa thêu rất đẹp trên nền vải xanh nhạt xung quanh là các họa tiết nhỏ nằm xung quanh tôn lên nét đẹp của hoa.” Kỳ Nhi gật đầu tán thưởng, quay lại vẫn là thấy một đôi mắt sáng đang nhìn chằm chằm mình tâm nghĩ: gần đây hắn cứ hay nhìn nàng a, không biết phải cảm giác hay không nhưng khi hắn nhìn như vậy nàng như một con thỏ bị sói nhìn ấy không được tự nhiên chút nào.
“Lưu lão bản.” Hiên Viên Hạo hướng lại quầy tính tiền gọi,
Lập tức một lão nhân chạy lại chỗ hay người: “Gia không biết có chuyện gì.”
“Ta….” Hiên Viên Hạo chưa lên tiếng thì đã có một giọng nữ lanh lảnh cất lên sau lưng.
“Oa, thật đẹp thêu thật tinh xảo, còn rất mềm nữa lão bản khúc vải này bao nhiêu ta muốn mua.” Một vị cô nương tuổi chừng mười bảy mười tám như nàng chạy lại, đưa tay hết sờ rồi lại nắm tấm vải trên tay nàng khen không ngớt lời.
“Cô nương, khúc vải này đã được hai người này chọn trước.” Lưu lão bản cười ôn hòa trả lời cô nương kia.
“Lão bản đừng không biết đều, được tiểu thư nhà ta chọn trúng là phước của ngươi rồi mau ra giá đi.” Nha hoàn phía sau nàng ta cậy thế chủ mà hống hách lên tiếng.
“Vậy,…” Lưu lão bản thấy một nha hoàn mà cũng có thể hống hách như vậy thì hẳn là người có quyền thế, nhưng cây vải này là chủ nhân của hắn chọn trước sau có thể cho nàng bèn đưa ánh mắt sang hai người.
Kỳ Nhi nhíu mày ném lại một câu rồi bước ra ngoài: “Thật kiêu căng.” nàng không muốn hơn thua cùng những hạng người này chỉ thêm phiền toái.
“Nha đầu ngươi đúng lại dám nói bổn tiểu thư kiêu căng sao?” Vị tiểu thư kia nghe xong hùng hồn chạy tới trước mặt Kỳ Nhi bộ mặt hung hăng chất vấn.
“Ta có nói là ngươi sao, hay ngươi tự bản thân nhận mình là kiêu căng, chó khôn không ngán đường chủ tránh qua một bên đi.” Chọc tới nàng sao, Kỳ Nhi nàng là ai là người dễ trêu chọc vậy sao, làm tức chết người cũng không đền mạng a.
Xung nghe thấy nữ nhân cãi nhau thì xúm lại xem, nghe Kỳ Nhi nói thế ai cũng ôm bụng cười ha hả, vị tiểu thư kia thì vừa thẹn vừa tức đến mặt cũng chuyển sang màu đỏ hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Nhi: “Xú nha đầu ngươi dám mắng ta, ngươi có biết ta là ai không.”
Kỳ Nhi cười khẩy nhướng hàng mi lá liễu xinh đẹp, tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi là ai nào?”
Vị tiểu thư kia hùng hồn nói ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo: “Ta là Lâm Tú Tú đệ nhất hoa khôi của Mãn Nguyệt Lâu.”
Ax, đệ nhất hoa khôi Mãn Nguyệt lâu đây sao, nàng chỉ mới đi hơn một tháng thôi nha Tử Như tỷ tuyển “hàng” này làm hoa khôi sao, có trời mới tin á không chừng ông trời cũng không thèm tin đâu.
“Khụ Khụ.” Trong lúc nhất thời Kỳ Nhi bị sặc nước bọt ho không còn, đang cố gắng bình ổn cảm xúc nén cười thì một cánh tay đưa ra sau lưng nàng vỗ nhẹ cho nàng thuận khí.
“Không sao chứ.” Hiên Viên Hạo nhìn nàng, sau khi nghe nàng ta là hoa khôi cái gì đó của Mãn Nguyệt Lâu liền hình như đang cố kiềm chế, hình như là cười.
“Ngươi là hoa khôi Mãn Nguyệt Lâu.” Kỳ Nhi tay run run chỉ nàng ta, thật ra là do nén cười quá nên mới thế nhưng không ngờ Lâm Tú Tú tưởng nàng do sợ hãi nên trên mặt càng thêm đắc ý.
“Phải, ngươi sợ rồi sao khôn hồn thì mau xin lỗi tay niệm tình ngươi không hiểu chuyện ta sẽ cho qua.” Lâm Tú Tú ánh mắt ngạo mạn nhìn thẳng vào Kỳ Nhi cả người đang run rẩy trước mặt mình.
Phải nén, phải nén lại chuyện này thú vị nha phải đùa chết nha đầu kia, không thể cười, Kỳ Nhi vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo lại nắm nhầm tay của tay của Hiên Viên Hạo, là do hắn cố ý đưa tay vào cho nàng nắm lấy, Kỳ Nho cũng không buông ra mà còn nắm chắt thêm để nhìn cười nên toàn thân run rẩy hơn nữa nàng hơi cuối đầu không nhìn rõ biểu tình.
Hiên Viên Hạo tưởng là nàng sợ thất bèn đưa một tay ôm lấy nàng nhẹ giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.” Hiên Viên Hạo biết nàng là người của Mãn Nguyệt Lâu nhưng không biết thân phận thực sự, tưởng nàng chỉ là một ca vũ nên khi nghe tin hoa khôi trong lâu của minh tới mà run sợ, hắn nghe nói Mãn Nguyệt Lâu quy tắc rất nghiêm.
Kỳ Nhi chấn kinh ngước lên nhìn hắn, bốn mắt giao nhau trong mắt hắn là ôn nhu cùng lo lắng nhưng lại kiên định dị thường không có một tia do dự, Kỳ Nhi mỉm cười cũng nhẹ giọng đáp trả: “Ta không phải sợ.”
“Mãn Nguyệt Lâu sao, nghe nói rất nổi tiếng trong kinh thành Thùy Thiên Quốc.”
mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao: “Có phải đệ nhất thanh lâu duy nhất bán nghệ không bán thân không.”
“Nghe nói Cẩm Chướng mãn Nguyệt – nhị thư kí mãn nguyệt lâu gết ng ko đổi sắc mặt a~.”
“Ta còn nghe nói đệ nhất sát thủ trong hắc đạo cũng là khách quen nơi ấy có quan hệ rất thân thiết với lão bản trong đó.”
“Thế là gì, ta còn nghe nói đệ tử duy nhất của Y Tiên Lăng Diệc Thần cũng người trong Mãn Nguyệt Lâu.”
“Không chỉ bạch đạo thôi đâu ngày cả hắc đạo cũng có, điển hình là Tả Hộ Pháp Hỏa Phụng cũng chạy đến đó.”
Lâm Tú Tú đắc ý chưa hết thì đã có một câu làm nàng xanh mét mặt mày: “Nhưng ta chưa từng nghe nói trong Mãn Nguyệt Lâu có đệ nhất hoa khôi nha.”
“Đúng vậy, nghe nói trong đó toàn là kỳ nữ trên giang hồ, muốn vào đó phải có tài năng hơn nhưng nữ tử bình thường khác.”
“Trong đó có một Tuần Thú Sư tên cái gì….cái gì Thiên…là Tiểu Thiên Sứ nàng có tài hàn phục bắt kể con thú nào vào tay nàng đều trở nên ngoan ngoãn lạ thường.”
“Nghe nói Trong đó gần đây còn xuất hiện thêm vài nữ nhân tài mạo song toàn nhưng chưa ai biết thực sự lai lịch các nàng là ai cả.”
“Còn Lâm Tú Tú gì đó ta chưa từng nghe tới.”
Mặt mày của Lâm Tú Tú lúc này có thể nói là khó coi đến cực điểm, nàng ta quát lên: “Bọn đầu gỗ các ngươi, không biết phân biệt tốt xấu, có mắt không tròng…”
Không đợi nàng ta nói xong Kỳ Nhi thản nhiên lên tiếng: “Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là người của Mãn Nguyệt Lâu.”
“Ta có giấy bán thân của Lâu.” Lâm Tú Tú đắc y giơ tờ giấy trước mặt Kỳ Nhi mà quơ quơ.
“Vậy ngươi thuộc điện nào cung nào.” Kỳ Nhi không thèm nhìn tờ giấy chỉ cười như không cười nhìn nàng ta.
“Cái gì mà điện nào cung nào?” Lâm Tú tú ánh mắt đầu khó hiểu.
Kỳ Nhi đáy mắt ý cười càng sâu, xem ra nàng này không biết từ đâu có được giấy bán thân của lâu rồi nghe tin Mãn Nguyệt Lâu nổi tiếng nên đem ra khoe khoang, dù sao cũng chỉ là bán nghệ không bán thân nên mới dám làm liều đây mà, hơn nữa nàng ta hình như không có cập nhật tinh tức hay sao ý, từ hơn một tháng trước đã sửa nội quy của lâu rồi mà.
“Ngươi là người trong Mãn Nguyệt Lâu tại sao không biết trong lâu có gì.” Kỳ Nhi cười hỏi.
“Ta,…ta đi ngao du đây đó nên biết trễ là đúng thôi.” Lâm Tú Tú không cho là đúng gân cổ cãi lại.
“Hừ, còn dám giả mạo sao, Mãn Nguyệt Lâu từ hơn một tháng trước đã phân chia ra Ngũ Cung Tứ Điện bao gồm: Kim Cung, Mộc Cung, Thủy cung, Hỏa cung, Thổ cung, Hắc Ám điện, Quang Điện, Lội Điện, Phong Điện, là người của Mãn Nguyệt Lâu còn không cái này còn dám tự xưng sao.” Kỳ Nhi ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta.
“Thì ra là giả mạo.”
“Ta biết ngay từ đầu mà người đanh đá như thế làm sao vào được Mãn Nguyệt Lâu.”
“Các ngươi….các ngươi chờ đó ta sẽ còn quay lại.” Lâm Tú Tú thấy mọi chuyện đều quay về minh liền nhanh chân bỏ chạy cùng nha hoàn.
“Nè, đệ nhất hoa khôi cô nương không lấy khúc vải nữa hay sao.” Kỳ Nhi hai tay chấp thành loa để trước miệng hô lớn.
Hiên Viên Hạo nhìn nàng cười lắc đầu, nắm lấy tay nàng kéo đi tiện tay còn cầm theo khúc vải trong tiệm.
Mọi người cười ha ha nhìn nàng ta chạy xong ai cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường làm kỹ nữ trong thanh lâu mà cũng giả mạo thật hết biết, nhưng mà kỹ nữ như trong Mãn Nguyệt Lâu muốn không có người giả danh cũng khó, mọi người sực nhớ ra cô nương khi nãy hình như rất rành về Mãn Nguyệt Lâu.
Khi quay lại thì người đã biến mất còn đâu, mọi người tự tản ra ai làm việc đấy phố phường lại trở về khung cảnh náo nhiệt như lúc đầu.
….
“Trời còn sớm chúng ta đi lên núi chơi đi.” Kỳ Nhi tay ôm khúc vải hăng hái nói, cũng may lúc nãy là không có Zổ tỷ và Tử Như tỷ ở đó không thì cho nàng ta nghẹn chết luôn, có Minh Châu muội và Tử Dương muội thì nàng ta thành đầu heo rồi, nghĩ đến đó Kỳ Nhi nhịn không được lại cười ha ha.
Hiên Viên Hạo bất đắc dĩ nhìn nàng cười đến không thở nổi bèn đưa tay tiếp tục thuận khí cho nàng, ôn hòa nói: “Được.”
Kỳ Nhi cảm thấy Hiên Viên Hạo gần đây đối xử với nàng rất tốt không lạnh lùng như lúc đầu nữa, ít ra phu quân như vậy cũng không tồi có thể xem xét lại.
“Muốn ăn gà rừng nướng, huynh đi bắt vài con dùm ta được không.” Kỳ Nhi đi sánh vai cùng Hiên Viên Hạo mỉm cười nhìn hắn, chậc hảo tuấn tú nha.
“Được” Hiên Viên Hạo ôn nhu nhìn lại nàng, bất giác đã xem nàng như thê tử thật sự của mình.