CHƯƠNG
Lại là chủ đề này…
Hạ Tịch Nghiên nghe chán rồi.
Lần trước cô ta muốn đưa cho cô mấy tỷ.
Lúc này lại muốn cô tùy ý ra điều kiện.
Thật thú vị.
“Lăng Tiêu Tường, làm ơn lần sau khi cô đến tìm tôi có thể nói một chút đề tài mới mẻ được không? Mỗi lần nói đến điều này cô không phiền nhưng tôi đã chán ngấy rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Vậy cô nên rời đi, cô rời đi rồi, tôi còn nói làm gì?”
“Tôi đã nói, không ai tranh giành anh ta với côi”
“Nhưng hiện tại bà cụ cũng mở miệng, nói tình cảm của các người vững chắc hơn kim cương, lập tức muốn tái hôn, Hạ Tịch Nghiên, cô không cảm thấy rất đáng xấu hổ khi làm người thứ ba trong chuyện tình cảm hay sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn cô hung hăng nói.
Dáng vẻ kia của cô ta, như hận không †hể ném Hạ Tịch Nghiên từ nơi này xuống.
“Đó là những lời mà bà cụ nói, không phải những gì tôi nói!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Cô biết khi bà cụ nói như vậy, Lăng Tiêu Tường nhất định sẽ tìm cô gây phiền toái.
Sự hận thù này lại gia tăng lên trên người cô.
“Nhưng cô thực sự muốn tái hôn, phải không!” Lăng Tiêu Tường gắn từng chữ hỏi.
TÔI Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhíu mày khi nhìn thấy vòng tay mà cô đeo trên tay, cô †a bước tới nắm lấy tay cô.
“Lăng Tiêu Tường, cô định làm gì vậy?” Đối với hành động đột ngột như vậy của cô ta, Hạ Tịch Nghiên rất phản cảm, nhưng Lăng Tiêu Tường cũng không vì vậy mà buông tay, mà nhìn thẳng vào Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
“Chiếc vòng tay này đến từ đâu?” Lăng Tiêu Tường hỏi.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Tôi có cần phải giải thích với cô từ đâu ra hay sao?”
“Hạ Tịch Nghiên, cô luôn miệng nói cô và Mục Chính Hi không có quan hệ gì, một mặt nói với tôi như vậy, một mặt âm thầm nói chuyện, hoà thuận cùng với anh ấy!”
“Cô nói chuyện tôn trọng một chút!”
“Không phải vậy sao? Nếu không phải, làm sao cái vòng tay này có thể được đeo trên tay của cô? Bà cụ cũng sẽ không tuyên bố rằng cô sẽ tái hôn!” Lăng Tiêu Tường nói.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, lời nói của Lăng Tiêu Tường có hàm ý khác.
Cô nhìn vòng tay, nhíu mày.
“Ý cô là sao?”
Lăng Tiêu Tường cười lạnh, gương mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo: “Cô đừng nói với tôi rằng cô không biết đây là vòng ngọc gia †ruyền của nhà họ Mục, bọn họ chỉ truyền lại cho con dâu đời sau!”
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên sửng sốt.
Chuyện này cô thật sự không nghĩ tới.
Lúc đấy khi bà cụ đưa nó cho cô, cũng không nói như vậy.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn cô ta: “Sao cô biết?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy nó!” Lăng Tiêu Tường nói.
Cô ta vốn cho rằng chiếc vòng tay này sẽ là của cô ta, nhưng không nghĩ rằng nó lại đeo trên tay của Hạ Tịch Nghiên.