" Có biết hai chữ liêm sĩ viết thế nào không? "
" Tôi cũng không chắc rằng mình có biết hay không. "
Gia Khánh cười khì khì tỏ vẻ đắc ý lắm.
Còn cô thì phải nằm yên trong vòng tay anh chịu trận.
Đốn mạt! Sống hai mươi mấy năm trên đời mà giờ lại bị một tên ít tuổi hơn khống chế. Đúng là nhục nhã!
Bella hừ một tiếng rồi vẫn nằm yên đó, mặc cho Gia Khánh ôm lấy mình.
Cô dù có chống cự vùng vẫy thế nào thì cũng bằng con số .
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, sau này sẽ không bao giờ lập lại chuyện tương tự như này nữa.
Mi mắt bỗng nặng trĩu, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, cô cảm giác mình như đang được bế lên, cảm giác đang ở trong một vòng tay cực kì ấm áp.
Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, khiến cảm xúc càng thêm mơ hồ.
Cô mở nhẹ mắt, trước mặt là một người đàn ông cao lớn.
Tay chân cô mềm nhũn khi nhận ra đó là ai.
" Hạo..."
Chính là Trần Hạo!
Đó đích thị là hắn ta.
Không thể nào?
Cô vừa mới ở trong phòng của mình, sao giờ lại ở đây? Đây là đâu? Và vì sao lại có sự hiện diện của hắn?
Trần Hạo bỗng quay mặt về phía cô, đôi mắt sắc lạnh nhìn đến gai người.
" Chu Xuân Miên! Cô phải chết! "
Vừa dứt câu, hắn đã nhào tới cô như một con thú hoang đang săn đuổi con mồi.
Cô sợ hãi quay lưng định chạy đi thì lại thấy hình bóng của Thiên Vân đằng xa.
" Chu Xuân Miên? Chưa chết sao? Cô sống cũng không giúp được gì cho cuộc đời này đâu. Mau xuống địa ngục đi! "
Ả vồ tới, cộng thêm Trần Hạo đang ở phía sau lưng, cô dường như bị cả hai khống chế, cáu xé cô một cách tàn bạo.
Bao nhiêu kí ức bẩn thỉu ùa về, khiến cô choáng ngợp gần như không thở nổi.
Cô cảm nhận được sự đau đớn tột độ về tinh thần lẫn thể xác.
Không ai cứu cô ra khỏi cái bi kịch này sao?
Đúng vậy...Họ luôn khinh thường cô, nói cô là kẻ xấu xí, chà đạp lên nhân phẩm của cô.
Họ là những kẻ độc ác không bằng loài cầm thú.
Hóa ra trên đời này rất hiếm người thương yêu một kẻ xấu xí như cô.
Chợt một ánh sáng lóe lên, một hình bóng cao ráo quen thuộc chạy nhanh tới.
Trần Gia Khánh!
Anh chạy tới kéo hai kẻ kia ra, dịu dàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Tiếng anh vang lên nhẹ như lông vũ.
" Tiểu Chu, chị không sao chứ? "
Cô run rẩy từng cơn, khẽ đưa tay chạm hờ trên khuôn mặt góc cạnh của anh.
" Khánh..."
Nhìn cô như vậy, anh càng thêm đau lòng.
Cô cảm nhận được sự yêu thương của anh dành cho cô, trong lòng dấy lên một cảm xúc thất thường.
Cảm xúc ấy người ta thường nói là yêu.
Đột nhiên Gia Khánh phá lên cười, tay giật mạnh tóc cô về phía sau.
Cơn đau buốt ập tới khiến trước mắt cô tối sầm lại.
" Đi chết đi con đàn bà xấu xí! "
Lời nói đó do Gia Khánh nói ra, rõ mồn một.
Hình như cô đang trôi lơ lửng?
Xung quanh cô đều là một màu đen như mực.
Cô từ tốn nhìn xung quanh, sự đau đớn đang dần tan biến đi.
Lấp ló trong màn đêm tĩnh mịch, hai con người quen thuộc hiện ra.
" Cha mẹ? "
Chính là cha và mẹ của cô.
Họ trông lạ quá...
Họ đang nhìn cô, họ đang cười?
Nụ cười thật đáng sợ, nó khiến cô có một cảm giác không an toàn, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Họ tiến lại gần cô, trên tay cầm thứ gì đó, khi cô nhìn kĩ thì chợt bất động.
Trên tay họ là một con dao.
Họ vung dao đâm vào tim cô, máu bắt đầu rỉ ra.
Sự đau đớn ập tới một lần nữa, nhưng cô không nghĩ được gì khác, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Họ là cha mẹ cô, họ sinh cô ra, chỉ có điều là họ luôn hắt hủi và tìm cách tống khứ cô đi.
Cô biết, họ luôn cảm thấy nhục nhã khi có đứa con gái xấu xí như cô.
Cô biết, hai người muốn giết cô, và cô đã biết rằng cả hai đã thuê Thiên Vân ám hại cô.
Chuyện này quá đỗi bình thường đối với cuộc đời của cô.
Nhưng cảm giác bị phản bội bởi những người ta yêu thương thật sự rất đau đớn.
Cô muốn khóc, nhưng không khóc nổi.
Cô chỉ có thể la hét không thành tiếng một cách vô vọng ở giữa chốn địa ngục trần gian này.
Cuộc đời này đối với cô nó vô nghĩa lắm.
Ai cũng dần bỏ rơi cô.
Họ cho cô hy vọng và cũng chính họ dập tắt nó.
Một tia sáng lạ hiện lên, cô nheo mắt nhìn.
Một hình ảnh của ai đó đang vươn tay ra hướng về phía cô.
Cô cố gắng đứng dậy, nắm lấy tay người đó.
Bỗng cô mở mắt, tim gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hóa ra chỉ là mơ.
Nhưng sao lại chân thật đến thế?
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, bàng hoàng khi nhận ra đây không phải phòng ngủ của mình.
Nhìn sang bên cạnh, Gia Khánh vẫn nằm ở đó, tay vẫn ôm lấy cô.
Cánh cửa phòng bật mở, cô bất giác nhắm nghiền mắt lại.
Tiếng bước chân tiến tới bên giường, người đó khẽ nói.
" Thiếu gia, đến giờ rồi. "
Gia Khánh dường như khó chịu khi bị đánh thức, mặt nhăn như khỉ.
" Được rồi, ra khỏi đây đi. "
Cô giúp việc trẻ rời đi, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô vội ngồi dậy vơ lấy chiếc chăn cuộn tròn lại một góc.
Cô ngước mắt căm phẫn nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh uể oải ngáp một hơi, nhìn sang cô liền phì cười.
" Cô làm trò gì thế này? "
" Anh! Tôi đang ở đâu đây chứ? Rõ ràng đêm qua còn ở trong phòng tôi, sao giờ lại ở đây? Anh bắt cóc tôi đúng không?! "
Nghe thấy hai chữ " Bắt cóc ", anh phá lên cười ngặt nghẽo.
" Ai rảnh đi bắt cóc một bà cô già như cô chứ? "
Bà cô già? Mới hôm qua anh còn nghiêm túc lịch sự ga lăng các kiểu, bây giờ lại vô duyên thế này sao?
Cô nghiến răng nhìn anh, càng ngày anh càng chẳng ra thể thống gì.
Vậy mà là giám đốc của một công ty có danh tiếng sao?
Nhận ra sự thiếu tôn trọng của mình, Gia Khánh vội xin lỗi.
" Tôi không cố ý nói vậy. "
Ngay lập tức anh trở lại trạng thái nghiêm túc, khẽ hắng giọng.
" Ừ thì tối hôm qua tôi đã đưa cô tới đây."
" Đây là nhà tôi. "
Bella trợn mắt cả kinh nhìn anh, dường như không thể tin được những gì đang xảy ra.
Bằng một cách phi thường nào đó, anh đã đem cô từ nhà cô sang nhà anh?
Cái quái gì thế này?!
Không chần chừ, cô bật dậy chạy nhanh về phía cánh cửa.
Vặn tay nắm cửa nhưng không tài nào mở ra được, cô giương mắt nhìn anh.
Gia Khánh vươn vai, thản nhiên nói.
" Cô định mặc bộ đồ ngủ đó chạy bộ về nhà sao? "
Cô bất giác nhìn xuống thân mình, quần áo ngủ tối qua vẫn còn nguyên vẹn trên người.
Anh nói cũng đúng, với bộ dạng này cùng thân phận của cô hiện tại, ra đường chắc chắn bị chê cười.
" Không phải cô nói hôm nay sẽ tới gặp Trần Hạo rồi kí hợp đồng kinh doanh sao? Tôi sẽ đi cùng cô. "
Nói rồi anh lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đầm trễ vai màu xanh dương, đưa cho cô.
Cô ngơ ngác đón lấy, dường như đã hiểu được những gì anh nói, ngó nghiêng xung quanh rồi liền chạy vào nhà vệ sinh.
Xem ra cô rất nhanh nhẹn nhỉ?
Gia Khánh đắc ý nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, ít phút nữa thôi sẽ có một màn kịch hay đây...
[.....]