- Tôi đã nói rồi, tôi không có đẩy ngã chị cô.
Ngữ Đan Trân cười nhạt, vẻ mặt chung quy vẫn như cũ. Trang Hạ Tình, cô ta thực sự quá cứng đầu, cô cũng không biết cô ta là đang không hiểu hay cố tình không hiểu.
- Ngữ Đan Trân, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời cô nói sao? Cô thấy có kẻ nào ngốc nghếch đến nỗi thừa nhận bản thân mình đã ra tay giết chết một người nào đó không?
Trang Hạ Tình lập tức lên tiếng mỉa mai, chữ "giết" còn đặc biệt nhấn mạnh không có quy luật trì trệ.
- Bản thân cô cũng chính là như vậy, đã là một kẻ sát nhân, nhưng lại luôn miệng phủ nhận rằng mình không làm.. khi ấy, chỉ có một mình cô và chị tôi đứng ở đó, cô không làm, chẳng lẽ chị ấy tự ngã xuống sao?
Trang Hạ Tình phẫn uất nhìn cô, nháy mắt tràn ngập lửa giận. Bàn tay mềm mại bất giác nắm chặt thành quyền, tựa như bức xúc quá độ.
- Trang Hạ Tình, cô đừng có mà áp đặt nhận định của chính bản thân mình lên người khác, bây giờ cô muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm, đơn giản vì tôi chưa hề đụng đến nửa sợi tóc của chị cô.
Ngữ Đan Trân thực sự không thể làm ngơ, cô ta một mình tác oai tác quái, gán mác tội trạng lên người cô, cô còn có thể nhẫn nhịn thêm nữa sao? Sức chịu đựng của mỗi người có giới hạn, cô không ngoại lệ.
Cô sắc bén nhìn thẳng vào mắt Trang Hạ Tình, gằn lên từng chữ, cũng không đợi cô ta kịp thích ứng liền lạnh mặt cất bước đi thẳng xuống lầu.
- Cô..
Cả người Trang Hạ Tình cứng đờ, suy cho cùng vẫn chỉ có thể u uất nhìn bóng dáng kia xa dần vào khoảng không.
Ngữ Đan Trân cước bộ đi xuống tầng một, cùng lúc thấy Bạc Kiệt Hạo đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sô-pha, chân hắn bắt chéo, hai ngón tay thon dài nhẹ kẹp lấy điếu thuốc lá, lâu lâu rít vào một hơi, dáng vẻ vừa lạnh nhạt lại pha chút nhàn nhã.
Cô cắn môi, thực sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào. Có tránh cũng không khỏi, nhưng có chạm thì cũng chỉ có thể gây thêm thương tích.
- Xong?
Bạc Kiệt Hạo dường như đã phát hiện ra sự có mặt của cô, anh nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy, sắc mặt bình tĩnh dị thường.
Một chữ "xong", thật sự lạnh nhạt.
Cô đương nhiên biết, bản chất lạnh nhạt của Bạc Kiệt Hạo đã hằn sau trong xương tuỷ hắn, nhưng, hiện tại phải chăng là vì hắn đã quá chán ghét cô nên khi nói chuyện với cô mới trở nên kiệm từ như vậy?
Ngữ Đan Trân, mày nên biết hắn đã ghét mày từ rất lâu rồi!
Cô tự cảnh tỉnh bản thân, đưa chính mình trở về thực tại. Lại phát hiện, Bạc Kiệt Hạo vốn đang nhìn cô, nhìn một cách chăm chú, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Cô gật đầu.
- Ừ.
Bạc Kiệt Hạo "ừ" một tiếng, đứng dậy khỏi ghế.
- Tôi muốn về thăm cha mẹ.
Ngữ Đan Trân sực nhớ, trái tim cô lâu nay đã quá lạnh lẽo. Cô phải về nhà cha mẹ một vài hôm, cô phải tìm lại nơi sưởi ấm con tim mình thôi, đã quá lâu nó bị đè nén xuống hầm băng địa ngục rồi.
Cô rất nhớ cha, rất nhớ mẹ. Kể từ khi chấp nhận kết hôn với Bạc Kiệt Hạo, cô hầu như vẫn chưa về thăm hai người, một lần nào.
Bước chân anh khựng lại, nhíu mày nhìn Ngữ Đan Trân.
- Về thăm cha mẹ?
Anh hơi nhếch khoé môi, sau đó liền đăm chiêu gật đầu, cũng thật khó nhìn ra xúc cảm bên trong.
Ngữ Đan Trân có chút kinh ngạc trước sự đồng ý của hắn, những lần trước, khi cô xin hắn về thăm cha mẹ, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, chung quy là xem cô như không khí, nóng lạnh mơ hồ. Lần này quả thực cô trong lòng cũng đã dự tính rằng hắn sẽ không đồng ý, nhưng vẫn muốn dò xét thử xem sao. Chẳng thể ngờ hắn lại điềm nhiên đồng ý một cách bất thường như vậy.
Thật sự là khó tin.
- Tôi sẽ đi xe buýt đến!
Cô đáp.
- Ngữ Đan Trân, cô đừng nên bày ra bộ dạng đói khát đó trước mặt tôi. Tôi nói cho cô biết, Bạc Kiệt Hạo tôi đây không có khốn đốn đến mức phải để cô đi xe buýt, cô tốt nhất đừng có làm xấu mặt tôi, hậu quả thực sự rất khó lường.
Cô vừa nói xong, sắc mặt lãnh đạm của Bạc Kiệt Hạo cũng theo đó mà trở nên âm u tối đen hẳn.
- Nếu có ý định mách với cha mẹ cô rằng tôi đánh đập hành hạ cô thì hãy tự suy diễn tương lai của mình đi.
Vứt lại một câu đầy ý vị thâm trường, rồi, Bạc Kiệt Hạo xoay người, tư thế chuẩn bị đi ra cổng chính.
- Hạo!
Trang Hạ Tình từng bước đi xuống cầu thang, nhỏ giọng gọi.
- Hạ Tình, sao em không lên phòng nghỉ ngơi chút đi?
Bạc Kiệt Hạo nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.
- Em.. có thể cho em đi cùng với chị ấy không?!
Trang Hạ Tình trạng thái ấp a ấp úng, đáy mắt mong chờ nhìn Bạc Kiệt Hạo.
- Em đi cùng với cô ta để làm gì?
Anh không nhanh không chậm đáp.
- Em muốn đi cùng xe với chị ấy tiện đường đến trung tâm thương mại mua ít đồ cá nhân..
- Vậy thì để anh gọi tài xế khác chở em.
- Không, Hạo! Như vậy mất thời gian lắm, cứ để em đi chung với chị là ấy được rồi!
Trang Hạ Tình cắn cắn môi, dáng vẻ mềm mại như dòng nước ấm áp.
- Ừ, mọi việc theo em, bây giờ anh đến công ty, chiều sẽ về với em.
Ánh mắt chờ mong kia như những ngôi sao sáng bé nhỏ hiện hữu trên bầu trời rộng lớn, khiến Bạc Kiệt Hạo thực sự không nỡ, anh cũng chỉ có thể mềm lòng đồng ý.
Anh cất lời, rồi rời đi.
- Hạo!
Trang Hạ Tình chạy ùa đến, níu lấy tay anh, khi anh còn chưa kịp phản xạ theo bản năng, thì cô đã áp môi chính mình lên môi anh.
Bạc Kiệt Hạo nhíu nhíu mi tâm, cũng không có đáp lại nụ hôn đầy mị hoặc của cô, hoàn toàn để cô tự mình làm càn bên trong khoang miệng.
Tiếng nút lưỡi giao triền giữa hai bờ môi ngày càng trở nên to tát, một loại âm thanh dâm dục, thực sự như trực tiếp xối nước vào lồng ngực Ngữ Đan Trân.
Cô còn có thể không quan tâm sao? Có thể sao?
Lần này cô vẫn là xúc động hơn, dựa vào kinh nghiệm, cô đương nhiên hiểu rõ hai người bọn họ đã quan hệ với nhau rồi, chỉ là, khi đó cô không chứng kiến tận mắt, mà là vô tình nghe thấy. Chính cô cũng không nghĩ, khi bản thân chứng kiến được cảnh này, trái tim, ngực trái đều trở nên lưng chừng đến như vậy, khó thở đến như vậy.
Trang Hạ Tình, cô ta thật sự tốt lắm. Cô ta biết rõ việc cô vẫn còn tình cảm với Bạc Kiệt Hạo, nên là dùng cách này để giày vò, hành hạ cô. Đối với Ngữ Đan Trân mà nói, thà rằng đánh đập, mắng nhiếc, còn hơn là áp dụng theo phương thức này. Chẳng ai muốn chứng kiến cảnh người mình yêu ân ái với người con gái khác trước mặt mình cả. Cô đương nhiên không ngoại lệ.
Cô không phải là kiểu người cứng rắn, đó vốn tuỳ thuộc vào từng loại hoàn cảnh. Khi trò chuyện với Bạc Kiệt Hạo, cô luôn dùng những từ ngữ sắc bén để đáp lại, một phần là để hắn nghĩ rằng cô không sợ hắn và, cô không yêu hắn. Chỉ là, hiện tại cô thực sự yếu đuối, thực sự nhu nhược!
Cô vốn tưởng rằng, bản thân đã hết sạch tình cảm với hắn, vậy mà.. cô chỉ đang lừa mình dối người, cô vẫn còn yêu hắn, vẫn còn tình cảm với hắn, người mà luôn dùng những lời lẽ thâm độc để mắng nhiếc, sỉ vả cô, người mà luôn không ngừng tra tấn, hành hạ và đánh đập cô.
Trang Hạ Tình cùng là phụ nữ như cô, cô ta có lẽ cũng đã nhận ra việc cô còn tình cảm với Bạc Kiệt Hạo, nên là, đã mài công nghĩ ra loại việc này. Chẳng phải cô ta đã tuyên thệ rồi sao, cô ta sẽ khiến cô, sống không bằng chết, cô ta sẽ cướp đi tất cả mọi thứ từ tay cô, để, Trang Hạ Ảnh, chị của cô ta được thanh thản nơi suối vàng thiêng liêng!
Trang Hạ Tình, cô thực sự đã quá mù quáng rồi.
Ngữ Đan Trân cụp mi, cố che đậy từng thớ cảm xúc đau đớn bên ngực trái, trước mặt hai người bọn họ, cô không thể bộc lộ cảm xúc thương tâm của bản thân một cách rõ ràng như vậy, nhất là Trang Hạ Tình, chứng kiến cô đớn đau, cô ta sẽ càng hả dạ hơn thôi.