Đoạn Bảo Chương đẩy cửa ra, khi đi đến cửa, ông ta dừng bước chân: “Mẹ của con, sẽ vinh hạnh vì con.”
Nhìn cánh cửa khép lại, Phạm Vy Hiên cứng ngắc ngồi xuống, một lúc sau cũng không có từ trong sự thật mà ông ta vừa mang đến mà khôi phục lại.
Có người gõ cửa, nói vọng từ bên ngoài vào: “Cô Phạm, còn phút nữa thì phải lên sân khấu rồi.”
Phạm Vy Hiên hoàn hồn: “Ồ, biết rồi.”
Cô hoảng hốt chỉnh lại quần áo của mình, ôm cây đàn cello của mình, chậm rãi đi ra ngoài.
Đẩy cửa, vừa ngước mắt thì nhìn thấy người đứng ở trên hành lang---
Tập Lăng Vũ dựa vào bức tường trên hành lang, một tay đút vào trong túi quần, một tay kẹp đuối thuốc, cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm.
Phạm Vy Hiên đi tới, dập tắt điếu thuốc của anh ta: “Nơi này không được phép hút thuốc.”
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu, con ngươi biến hóa vô cùng, dừng trên gương mặt yên tĩnh của cô, cũng dần dần không có tự tin ban đầu nữa.
“Tôi thuận đường đến xem thử.” Anh ta nói.
Vy Hiên ‘ừm’ một tiếng, mím chặt môi, nói: “Chuyện của Cẩn Hành, cảm ơn cậu.”
Tập Lăng Vũ nhếch môi: “Không cần thay anh ta nói lời cảm ơn, tôi làm như vậy, không phải vì anh ta.”
Phía trước có người đang thúc giục Vy Hiên, cô đáp một tiếng, lại nhìn anh ta: “Tôi phải lên sân khấu rồi.”
“Đi đi.” Anh ta nói.
“Cậu thì sao?”
Anh ta chỉ về phía cửa sau: “Tôi đi từ bên đó.”
Cô gật đầu, đi được vài bước, lại quay đầu: “Vũ,”
“Hửm?” Anh ta không ngẩng đầu, khép mắt lại, ở trong tầm nhìn mơ hồ của cô, bóng dáng bắt đầu đổ xuống.
“Tôi...”
Thầy phụ trách sân khấu vẫn đang thúc giục, cô cuối cùng cái gì cũng không nói, mỉm cười với anh ta: “Không có gì, tôi đi trước đây.”
Xoay người, cụp mắt xuống, đem những lời Đoạn Bảo Chương vừa nói, lần nữa chôn trong đáy lòng.
Tập Lăng Vũ nhìn cô, nhíu mày.
Vy Hiên lên sân khấu, khán đài sôi sục, đối với cô mà nói, đây chỉ là một buổi hòa nhạc, truyền kỳ của bản thân cô, vì tiếng đàn của cô, đã tăng thêm một tầng thần bí.
Vy Hiên ngồi xuống, cầm lấy cung đàn, cổ tay hạ xuống, rơi vang âm thanh êm ái...
Khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, cả khán đài đều yên lặng, khóe môi của Dương Hoảng bất giấc cong lên, ngón tay gãy nhẹ ở trên đầu gối.
Nhiếp Vịnh Nhi yên lặng lắng nghe, từ góc độ chuyên nghiệp, kỹ thuật đàn của cô lấy một loại trình độ khó lòng tưởng tượng đang nhảy múa, phong cách cá nhân lộ ra, cảm xúc dạt dào, giống như dùng sinh mệnh, dùng linh hồn để diễn tấu. Người diễn tấu như thế này không thấy nhiều, so với nghệ sĩ học mười mấy năm, có kỹ thuật đàn tinh túy mười mấy năm mà nói, cô tràn đầy sức sống tươi trẻ khiến người khác để lại ấn tượng sâu sắc, tiếng đàn quanh quẩn bên tai khó quên.
Trên hàng ghế vip, Đoạn Bảo Chương khép mắt lắng nghe.
Hiệu trưởng ngồi bên cạnh, nhất thời cảm thán: “Thật sự không ngờ, Vy Hiên lại chính là con gái của Dư Hinh. Nhìn thấy cô bé, giống như nhìn thấy Dư Hinh năm đó...”
Đoạn Bảo Chương từ từ mở mắt: “Tôi sẽ không để sự nghiệp âm nhạc của nó bị hủy hoại lần nữa...”
Hiệu trưởng ngước lên nhìn ông ta: “Thành tích của cô bé đã rất kiệt xuất rồi.”
“Không,” Ông ta cắt ngang: “Nếu như không phải uổng khí mười mấy năm đó, nó có thể ưu tú hơn nữa mới đúng!”
“Nhưng...”
“Tôi muốn khiến cô bé trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ nó.”
Thấy ông ta cố chấp như vậy, hiệu trưởng khẽ thở dài, khuyên: “Sư huynh, Vy Hiên có cách nghĩ của chính mình, chúng ta già rồi, đừng tiếp tục áp đặt thêm nữa.”
Đoạn Bảo Chương trầm mặc một hồi, nói: “Thật ra tôi đều có thể bao dung, duy nhất người tên Liên Cảnh Hành đó... Cậu ta sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường âm nhạc của nó!”
Giống như Phạm Nghệ năm đó.
Diễn tấu của Vy Hiện nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của toàn khán đài, cô đứng dậy cúi chào. Khi cúi đầu, nhìn thấy Đoạn Bảo Chương ngồi ở hàng ghế trước, cô hơi ngốc trệ, sau đó vội vàng tránh né ánh mắt, cầm đàn bước xuống sân khấu.
Buổi hòa nhạc kết thúc, tiếp theo là tiệc tối được tổ chức trong hội trường lớn của trường, Nhiếp Vịnh Nhi là một trong những khách mời đặc biệt, sau khi nghe diễn tấu của Vy Hiên thì phải lập tức đi thông báo. Fan của cô muốn xin chữ ký và chụp ảnh, cô đều dừng lại ai cũng đồng ý.
Khi xoay người, nhìn thấy Dương Hoảng đứng ở phía trước, cô hơi do dự, nhưng vẫn bước tới.
“Giáo sư Dương.”
Dương Hoảng ngẩng đầu, nhìn cô gái đã từng là học sinh của mình, mím môi dưới, nói: “Đừng quên ý định ban đầu em học nhạc, cũng đừng quên mục tiêu mà em đã cố gắng, như thế, mặc kệ đi bao xa, bất luận đi đến đâu, trái tim đều có cội nguồn.” Hơi ngừng lại, ông ta nói: “Còn nữa, em vĩnh viễn đều là học trò của Dương Hoảng tôi.”
Nhiếp Vịnh Nhi viền mắt đỏ hoe, cô ta nhanh chóng cúi đầu, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Giáo sư... em luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với thầy, em không nên làm như vậy... Xin lỗi, thật sự xin lỗi...”
Dương Hoảng lắc đầu, bước tới vỗ vai cô ta, hiếm khi lộ ra một nụ cười khẽ, nói: “Vịnh Nhi, em cũng là niềm kiêu ngạo của thầy.”
Nhiếp Vịnh Nhi cả người run lên, ngạc nhiên ngạc đầu: “Giáo sư...” Cố gắng lâu như vậy, giãy giụa lâu như vậy, không có câu nào so với câu ‘em là niềm kiêu ngạo của thầy’ khiến cô ta cảm động bằng.
Lúc này, người đại diện bước tới, lịch sự mỉm cười, sau đó ghé sát vào tai của cô ta, nhỏ tiếng thúc giục: “Vịnh Nhi, còn không đi sẽ muộn mất! Cô cũng biết, bây giờ giới truyền thông khó chiụ thế nào...”
Dương Hoảng: “Đi đi, có thời gian thì về đây.”
Mắt rưng rưng, Nhiếp Vịnh Nhi lập tức đeo kính đen lên, cúi đầu chào theo góc độ với Dương Hoảng, vẫn giống như thời sinh viên, cung kính nói: “Giáo sư, em đi trước đây.”
“Ừm.”
Nhìn theo Nhiếp Vịnh Nhi rời đi, trên mặt Dương Hoảng lộ ra nét cười an ủi, giống như buông bỏ tâm sự.
Đẩy cửa phòng trang điểm ra, nhìn thấy người ngồi ngây ngốc trước gương, Liên Cẩn Hành nhướn mày, chống nạng từ từ đi tới, sau khi đến đằng sau cô, để một bông hồng trắng vào trong lòng cô.
Vy Hiên cúi đầu, khẽ mỉm cười: “Rất đẹp.”
Liên Cẩn Hành từ trong gương nhìn cô: “Hôm nay không vui?”
“Không có.” Cô mỉm cười ngoảnh đầu lại, nói: “Đợi em một lát, em đi thay quần áo với tẩy trang.”
Liên Cẩn Hành ngồi trên sô pha, thuận tay cầm tấm poster tuyên truyền trên bàn, nhìn lướt qua.
Vy Hiên ở vị trí nổi bật nhất trong tấm poster, anh cong môi, ánh mắt nhìn xung quanh, vậy mà nhìn thấy một cái tên quan thuộc trên danh sách khách mời đặc biệt của lễ khai giảng trường...
Vy Hiên thay quần áo xong bước ra: “Bữa tôi muốn ăn gì? Chúng ta mua đồ về nhà nấu có được không?”
Liên Cẩn Hành hơi ngước mắt lên: “Hôm nay, có ai đến tìm em không?”
Nhìn thấy tờ poster trong tay anh, Vy Hiên đột nhiên hiểu ra, lông mày hơi nhíu lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông ta đến tìm anh?” Nếu không, anh sao biết chuyện liên quan đến nhà họ Đoạn và mẹ cô?
Liên Cẩn Hành không phủ nhận, giơ tay về phía cô, Vy Hiên từ từ bước tới, nắm lấy tay của anh, đột nhiên ngồi bên cạnh anh.
Anh nói: “Về chuyện này, em tự có phán đoán của mình, anh sẽ không can thiệp quá nhiều.”
Vy Hiên nắm tay của anh, bàn tay lớn hơn cô một vòng, ngón tay siết lại thì có thể bao bọc cô thật chặt. Nhìn nó, nó lẩm bẩm nói: “Bọn họ tại sao đều không nói cho em chứ?”
Biết cô chỉ ai, Liên Cẩn Hành nắm vai cô, cằm để trên đỉnh đầu của cô: “Bọn họ chỉ không muốn em tổn thương.”
Vy Hiên bật cười, nụ cười vô cùng chua xót: “Trước đây có khoảng thời gian rất dài, em đều tự hỏi chính mình, có phải đã làm không tốt ở đâu, mẹ mới chỉ dẫn em trai em gái đi, bỏ mặc một mình em ở lại! Em vì thế oán trách bà ấy rất lâu...” Hít thở sâu, kiềm chế cảm giác xúc động muốn khóc: “Chỉ là không ngờ, em không phải con ruột của bà ấy.”
Liên Cẩn Hành siết chặt vòng tay, giống như muốn bảo vệ cô trong pháo đài kín gió.
“Cẩn Hành.” Vy Hiên gọi anh, giọng nói thẩm thấu sự bất lực.
“Hửm?”
“Em nên chấp nhận ông ấy không?”
Liên Cẩn Hành cụp mắt, trầm mặc một hồi, nói: “Ông ta rất nhớ nhung em.”
Anh không có đem lời của Đoạn Bảo Chương nói cho cô, chỉ nói: “Chúng ta không có lý gì, oán trách một người thân lúc nào cũng vì suy nghĩ cho em. Cho dù, có những thứ không nhất định là thứ em cần.”
Vy Hiên không hỏi tiếp nữa, má vùi vào lồng ngực của anh, hai tay nắm vạt áo của anh. Đây là động tác theo thói quen mỗi khi cô gặp khó khăn, giống như con đà điểu, tìm kiếm sự che chở và an ủi.
Anh cũng không nói chuyện, đôi môi mím chặt trở nên dịu dàng, cứ như thế bảo vệ cô trong lòng.
Anh hiểu cô, sợ hãi cô đơn, khát vọng tình thân. Cho nên, ông ngoại xuất hiện bất ngờ, đối với cô mà nói là chuyện rất vui, cô sẽ không từ chối.
Nhưng---
Anh không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc là được.
Trong một ngày, có rất nhiều lời gửi được gửi đến.
Vy Hiên nhận điện thoại đến mỏi tay, ngẩng đầu lên, hỏi người đàn ông ngồi đối diện: “Em không phải hot rồi chứ?”
Liên Cẩn Hành từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, giọng nói có hơi bất lực: “Em đã hot rồi.”
“Có sao?” Vy Hiên nghi ngờ đến không chắc chắn: “Mặc dù, người tìm em chụp chung và ký tên tương đối nhiều, công việc cũng nhiều hơn một ít, nhưng em thật không cho rằng mình nổi rồi, em không phải ngôi sao.”
Liên Cẩn Hành mỉm cười, gập chiếc laptop lại, nói: Em là ngôi sao của một mình anh.”
Vy Hiên mím môi cười, đi đến, khuỵu xuống mát xa hai chân của anh, cụp mắt, lẩm bẩm nói: “Trước đây thế nào không biết anh biết nói chuyện như vậy hả?”
Anh khẽ mỉm cười, giơ tay vuốt tóc của cô: “Đó là vì, trước đây ánh mắt của em không ở trên người anh.”
Vy Hiên ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Làm gì, muốn lật?”
“Không dám.”
“Anh Liên còn có chuyện gì không dám?”
“Đương nhiên có.”
Vy Hiên hứng chí, vội hỏi: “Là cái gì?”
Liên Cẩn Hành giả vờ trầm tư, cuối cùng không nhanh không chậm liếc nhìn anh: “Sợ rời xa em.”
Hai tay đột nhiên dừng lại, lông mày cũng nhướn lên, cắn môi, từ từ đứng dậy, nhìn anh nói: “Biết rõ em không thích, sao còn muốn đùa như vậy?”
Sâu sắc nhìn cô, anh giơ tay muốn kéo cô lại, cô lại tàn nhẫn giật tay ra, quay lưng đi: “Anh Liên, anh thành công chọc giận em rồi, hôm nay em không muốn nói chuyện tiếp với anh nữa.”
Cô muốn đi, eo đột nhiên bị siết lại, bị anh cứng rắn kéo trở lại, trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
“Vy Hiên, có một vài chuyện chúng ta nên đối mặt rồi.” Anh ở sau lưng cô, nhẹ nhàng nói.
Vy Hiên mím chặt tôi, muốn tách tay của anh ra: “Nghe không hiểu anh đang nói gì!”
Anh thở dài một tiếng, quay người cô lại đối diện với mình, nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm, giống như hai vòng xoáy nước ở biển sâu: “Em đều biết rồi.”
Một câu không đầu không đuổi, Vy Hiên lại hiểu.
Cô lập từ đưa mắt đi nhìn chỗ khác, gương mặt xinh đẹp, khóe mắt lại đượm chút đau thương.
“Không biết.” Cô cứng rắn nói.
Liên Cẩn Hành nhìn cô, nghi ngờ hồi lâu, khóe môi cong lên, ôm cô vào lồng, nhàn nhạt nói: “Vậy thì không biết là tốt rồi.”
Điều nói dỗ dành cô, khiến Vy Hiên khó chịu đén mức không thể hít thở, cô ngẩng đầu, cưỡng ép sự chua xót trong mắt trở về.
Đêm khuya nào đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Liên Cẩn Hành mở mắt ra, muốn nghe điện thoại, Vy Hiên lập tức đứng dậy: “Để em.”
Cô nghe máy, đầu bên kia là giọng của Cao Oa: “Vy Hiên, là tôi.”
Không đợi Vy Hiên bất ngờ lên tiếng, Cao Oa bèn nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát.”
Ý thức đến điều gì đó, Vy Hiên ngẩng đầu liếc nhìn người bên cạnh, Liên Cẩn Hành đã uống thuốc, chắc đã ngủ rất say. Cô nhỏ giọng nói: “Đợi tôi một lát.”
Khoác áo đi xuống giường, từ từ đi đến phòng khách, ngồi trên sô pha, cô nói: “Có phải liên quan đến Cẩn Hành...”