Vũ Thành dịu dáng đặt Trình Vân xuống giường lớn , sắn tay áo lên chu đáo lấy ra từng viên thuốc đưa đến trước mặt cô , Trình Vân chần chừ vài giầy liền nhắm mắt uống
Định nằm xuống ngủ nhưng sớm đã bị Vũ Thành kéo nằm vào lòng anh , lòng hơi bướng liền cắn mạnh vào cánh tay phải của anh để lại một vết hằn đỏ toét cùng với dấu vết những vết răng đánh dấu lại
Vũ Thành vẫn mặc để cho Trình Vân giải toả thoả thích , sau đấy mới nhanh chóng chuyển mình đè Trình Vân dưới thân thể mình , áp xuống ngậm lấy bờ môi nhỏ ấy liếm nhẹ vài vòng
Mạnh bạo cắn xuống cứ thế dòng máu đỏ tươi hoà quyện vào nhau , Trình Vân nhíu mày , đánh mạnh vào lưng anh nhưng có vẻ như người đàn ông này chẳng mấy để tâm đến
Cho nên Trình Vân thế mà đáp trả cắn mạnh lại môi Vũ Thành , hai người lại cứ vờn nhau , người cắn qua người cắn lại như mèo vờn chuột
Vũ Thành như nhận thấy được sự khêu khích mà mạnh mẽ vồ lấy tiếp , lần này mạnh mẽ luồn tay qua lớp áo bóp chặt lấy bầu ngực căng tròn ấy của Trình Vân một cách mạnh bạo
Trình Vân hơi ưỡn mình hô hấp tự nhiên thay đổi hẳn đi , Vũ Thành nở nụ cười ma quỹ liền luồn tay đưa xuống dưới lớp quần nơi bắt đầu đã ẩm ướt đi
Mạnh tay đút hai ngón vào bên trong , từng hồi từng hồi đều dứt khoát mạnh bạo
Khiến cho Trình Vân cảm giác hơi nhói , ưỡn mình , hơi thở dồn dập hơn , trong cuống họng cứ như tự động phát ra loại tiếng rên làm sướng lòng ai kia
Anh vậy mà chẳng chịu dừng lại , cứ từng đợt từng đợt dập dờn từng ngón tay vào huyệŧ ướŧ áŧ ấy của Trình Vân cho đến khi lòng thoã mãn mới chịu thôi
Vũ Thành dịu dàng lấy khăn ướt lau sạch đi kết quả mà anh đem đến cho Trình Vân , yêu thương ôm cô vào lòng âu yếm
" Anh không giận nữa à ''
Trình Vân ngây thơ ngước đầu lên nhìn ngắm khuôn mặt anh tuấn của Vũ Thành lúc này có vẻ vô cùng đang rất thoải mái tự tại , mới dám hỏi thẳng vấn đề
" Tất nhiên là giận nhưng là giận bản thân anh ''
Vũ Thành đau xót hôn lên cái vết u đỏ của Trình Vân , ánh mắt hơi oán trách càng ôm chặt lấy thân thể Trình Vân hơn
Nếu như anh không giận hờn vô cớ thì cô sẽ không đến mức sẽ bị thương , đống thuốc kia trong một tháng không biết có ảnh hưởng đến gan hay không
" Em không biết vì sao anh giận em , nhưng chuyện thằng nhãi đấy anh cũng thấy em làm gì đối với hắn rồi mà đúng không ''
Trình Vân ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ trong lòng chủ , giải thích kĩ càng , sợ vì mắc sai lầm sẽ lại làm người kia giận thêm một lần
Người đàn ông này ấy à , một khi giận rồi thật sự rất khó dỗ dành nhưng suy cho cùng vẫn còn có cách
Chỉ có đều mỗi lần làm xong , toàn thân đều khá ê ẩm và nhức !
" Anh không giận em vì chuyện đấy ,
Anh không cho phép em bên cạnh anh mà nghĩ đến tên đàn ông khác ''
Vũ Thành hơi nâng cằm Trình Vân lên nói rõ lời trong lòng của mình , cô chỉ được phép được phép thuộc về anh , anh không cho phép người phụ nữ nhỏ của mình có tâm tư về tên khác
Trình Vân ngỡ ngàng nhìn Vũ Thành chầm chầm , phải không chứ , mức chiếm hữu của anh từ khi nào lại dâng lên cao như thế nhưng rõ ràng điều cô luôn luôn đặt lên hàng đầu là anh kia mà
" Đồ ngốc ,
Em nào nghĩ đến tên khác , lúc đấy em nghĩ có phải em quá bộc trực làm theo cảm tính mà làm ảnh hưởng đến quán Bar không ''
Vũ Thành ý thức được liền rũ mắt hôn lên đôi mắt ngọc long lanh của Trình Vân , lần này anh quá hồ đồ chỉ vì một chút tâm tư chiếm hữu mà đã làm ảnh hưởng đến Trình Vân
" À em ...đăng kí theo học ngành Quản Lý An Ninh Mạng anh cho phép chứ ''
Tối hôm qua vì nóng giận mà dứt khoát đăng kí không thèm ngó ngàng đến ý kiến của anh nhưng giờ làm hoà rồi vẫn muốn nghe qua ý kiến của Vũ Thành một lần xem như thế nào
" Nếu em thích thì anh có thể không cho phép sao ''
Vũ Thành chu toàn lấy bọc khăn đá được chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng lăn lên cái cục u kia của Trình Vân
" Về sau đi đứng cẩn thận vào lỡ sau này không có anh thì phải làm sao ''
Chẳng hiểu vì sao mấy ngày nay liên tục gặp ác mộng , lòng luôn cảm thấy bất an , kiếp nạn theo sư thầy nói gần như đã qua được tuần , chẳng biết là có hay là không nhưng trước mắt coi như mọi thứ đã chu toàn sắp đặt trước cho Trình Vân
" Anh nói bậy gì thế
Sau này anh vẫn sẽ ở bên cạnh em không được rời xa em đâu đấy nếu không em sẽ .....hận anh chết luôn ''
Trình Vân như đùa như thật , không có ai được phép bắt Vũ Thành rời xa Trình Vân , nếu thật sự có ngày đấy cô thề sẽ lật tung cả Italy này để tìm anh về cho bằng được , tìm cho ra kẻ hãm hại anh
" Được ''
Ngẫm nghĩ hồi mới nhanh chóng đưa Trình Vân sang thư phòng , trầm tĩnh lấy ra một sấp hồ sơ được Từ Minh đã hoàn thành xong từ tháng trước đưa đến trước mặt Trình Vân
" Anh .....''
Trình Vân bàng hoàng đọc kĩ càng những thông tin trên giấy , toàn bộ đều là những thứ quan trọng của Vũ Thành vậy mà đều đồng loạt dưới tên cô
Việc này trước giờ Trình Vân chưa nghĩ đến , vì sao anh lại đem toàn bộ gia sản Vũ Gia ngay cả Ngũ Hộ Pháp đều dưới trướng của mình
" Vậy là sao chứ những thứ này tại sao lại sang tên cho em chẳng lẽ anh định rời xa em thiệt sao ''
Hơi mếu máo nhìn Vũ Thành , dứt khoát đi đến ôm chặt lấy anh cứ như là đang sợ hãi thứ gì đó chỉ cần buông lỏng thì người bên cạnh sẽ rời đi bất cứ lúc nào , Vũ Thành vuốt vuốt nhẹ đi tấm lưng của cô
Đáy mắt hơi khoé lệ , Trình Vân như này thì làm sao có thể nghĩ ngợi chuyện về sau lỡ như rời xa cô thì sao , để lại một mình nha đầu nhỏ này thì cô sẽ phải đối mặt như thế nào
" Ngoan , em xứng đáng với những thứ này ''
Thôi thì trước mắt cứ như thế , an ủi Trình Vân , chuyện ngày mai , ngày kia có thế nào thì đương đầu đối mặt nhưng nếu cho Vũ Thành một chút tia ước nguyện , chỉ một điều nhỏ nhoi , có thể bên cạnh Trình Vân đến suốt cuộc đời đến khi đầu bạc răng long , nhắm mắt xuôi tay cùng nhau
" Ngày mai anh đi đến trường đăng ký khoa cho em nha ''
Anh chỉ gật đầu liền đã nhanh chóng kéo Trình Vân về phòng ngủ , Vũ Thành dịu dàng đặt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm , thanh tao quét đi một đường kem dưỡng bôi nhẹ lên bàn tay mềm mịn của Trình Vân sau cùng là dịu nhẹ chải chuốt bộ tóc dài thướt tha kia
Trình Vân hạnh phúc trong sự sủng hạnh này liền không biết tự bao giờ ngã đầu dựa vào anh đã ngủ thiếp đi , Vũ Thành nở nụ cười nhẹ cúi người hôn lên cái chóp mũi kia
Đợi sau khi Trình Vân có giấc ngủ sâu hơn anh mới an tâm rời khỏi , một hai bá đạo lôi đầu Từ Khanh dậy , cậu ta nào dám chậm trễ sớm có mặt tại thư phòng mặt mũi đầu tóc hơi rối xù
" Lúc trước cậu học ngành gì ''
" Dạ em học Quản lý An Ninh Mạng ''
Từ Khanh ngơ ngác trả lời , lúc trước là có ý định học tiếp nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu thì bảo lưu kết quả học tập cho đến bây giờ gần như quên lãng
Thời gian làm nhiệm chất đống thời gian đâu để đi học , chạy bài
" Kể từ nay cậu không cần phải theo ba người kia làm nhiệm vụ ''
" Lão Đại có phải em lại làm sai điều gì không ạ , phạt cũng được , đánh cũng được nhưng đừng đuổi em đi ''
Từ Khanh như sợ hãi quỳ xuống van xin Vũ Thành , khoé mắt gần như muốn khóc hơi cay cay
" Ngày mai cậu cùng Vân Vân tiếp tục chương trình học của mình đi ''
Vốn dĩ chiều theo ý muốn của Trình Vân nhưng vẫn chu toàn nghĩ chuyện sâu xa , môi trường Đại học khác xa với môi trường cấp hơn nữa ngôi trường mà Trình Vân đậu vào đa số đều có những thiếu gia tiểu thư từ những gia tộc có tiếng tăm
Tuy với thế lực của bản thân có thể thâu tóm toàn bộ những kẻ nào dám động vào Trình Vân nhưng ......
Anh vẫn không yên tâm để Trình Vân đi học một mình mặc dù biết con người của nha đầu nhỏ ấy không phải loại người dễ bị người khác ăn hiếp nhưng vẫn hết sức lo lắng
Trong lúc lo lắng thì mới nghĩ đến cái tên Từ Khanh từng đậu vào ngôi trường này nay lại còn đậu cùng chuyên ngành mà Trình Vân muốn chọn thì tốt quá rồi , anh không cần phải phái theo vài ám vệ đằng sau bảo vệ
Vậy thì quá khoa trường sợ rằng sẽ khiến cô nàng nhỏ ấy khó chịu !
" Được ạ ''
Từ Khanh lau đi giọt mồ hôi trên trán , thở phào nhẹ một cái , chỉ cần không phải điều cậu đi nơi khác , xa xôi cách trở với Tiểu Hổ là được