Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi cô hiểu chuyện đến nay mẹ luôn là người bận rộn cùng khổ cực

Mà ba lại không thường xuyên ở nhà, một khi ông về nhà không phải là đã say rượu thì cũng là mượn tiền của mẹ, nếu không đưa tiền thì ông sẽ đánh mẹ cùng chị em cho hả giận

Mẹ vì bảo vệ hai chị em, mỗi lần ba say rượu là đánh mẹ rất thảm, nhưng hôm sau mẹ vẫn tiếp tục đi làm

Còn nhớ cô đã từng khóc hỏi mẹ:" mẹ tại sao mẹ bị thương còn muốn đi làm?"

Mẹ sờ sờ đầu cô dịu dàng nói:" nếu như mẹ không đi làm, Tiểu Nhu sẽ không có tiền để tiếp tục học, mà em trai con cũng không có tiền mà đi khám bác sĩ "

Lúc ấy Liễu Duy Nhu còn nhỏ, chỉ biết rằng em trai từ khi sinh ra thân thể đã không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện, vì vậy cô rất sợ em trai mình sẽ chết

Lo lắng em trai nếu không có tiền gặp bác sĩ sẽ chết, cô chỉ có thể để mẹ đi làm việc

Ngay lúc đó cô chỉ có một điều ước, đó chính là nhanh lớn lên để có thể kiếm thật nhiều tiền, như vậy ba sẽ khô ng vì không có tiền mà đánh mẹ, mẹ sẽ không cần làm việc cực khổ như vậy, cũng có thể tìm bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh cho em trai

Bây giờ cô đã trưởng thành, nhưng cô vẫn có điều ước như vậy

Nhưng mà sau khi cô lớn lên đã hiểu rõ hơn hoàn cảnh của mình, cô muốn kiếm thật nhiều tiền, thế nhưng đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng

Cô cũng đã biết rõ, ba mình ham mê bài bạc lại nghiện rươu, mặc cho có bao nhiêu tiền cũng không thể thỏa mãn được ông, có lẽ mẹ sẽ vất vả cả đời như vậy.... Mà bệnh của em trai số tiền thuốc thang không phải là một con số nhỏ mà thôi

Cô từ từ đón nhận sự thật, mặc dù gia cảnh nghèo túng, mặc dù không thể nào thực hiện ước mơ kiếm được thật nhiều tiền, nhưng chỉ cần có thể cùng mẹ và em trai trải qua cuộc sống yên bình cô chỉ cần có vậy

Cho nên khi Đông Phương Thuật muốn bao nuôi cô, cô vẫn kiên quyết từ chối

Ngoại trừ danh dự của bản thân, cô tuyệt đối sẽ không thể để mẹ thất vọng, nếu như cô bán thân thể của mình, mẹ nhất định sẽ đau lòng lắm

Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô cầu nguyện cuộc sống yên bình thì thử thách ngay lúc cô không phòng bị liền tới

Ngày ấy, cô từ trường học về nhà, khoảng chừng giờ chiều, thầm nghĩ hôm nay là ngày nghỉ của mẹ, em trai đi thi giữa kì chắc giờ này cũng đã về nhà, đêm nay cô tính nấu lẩu cho cả nhà hưởng thụ một bữa tối ấm áp

Khi xuống xe bus trở về con hẻm nhỏ, có một cái xe màu đen chặn ngay trước cửa chính nhà cô

Cô miễn cưỡng chen qua chiếc xe, lấy chìa khóa mở cánh cửa lớn màu đỏ đã loang lổ, leo cầu thang lên lầu

Kì lạ, nhà tại sao lại không có khóa cửa, hơn nữa bên trong hình như vang lên giọng nói của nhiều người

"Mẹ, có khách sao?". Liễu Duy Nhu đẩy cửa vào

"Tiểu Nhu, không nên đi vào, đi mau!". Giọng nói của mẹ khàn khàn nói lớn mong cô đi

Trong phòng khách có người mặc đồ đen đem mẹ cùng em trai vây lại

"Các người là ai? Muốn làm gì mẹ cùng em trai tôi?". Vừa thấy mẹ cùng em trai có khả năng gặp nguy hiểm, Liễu Duy Nhu khôn để ý tới lời cảnh cáo của mẹ, kích động lao về phía bọn họ

"Tiểu Nhu, không nên vào. Đi mau"

"Chị, không cần..."

Lời cảnh cáo của mẹ và em trai đã không còn kịp, Liễu Duy Nhu rất nhanh bị một tên áo đen bắt được

"Buông tôi ra! Các người là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?"

"Chậc chậc, xem ra lão Liễu không lừa ta, lão ta thật sự có con gái". Trong đó người cầm đầu đám người áo đen thô lỗ nắm cằm Liễu Duy Nhu quan sát

"Dáng dấp không tính là thật sự xinh đẹp, nhưng phong cách rất tốt, nghe lão Liễu nói học xong tương lai trở thành cô giáo"

"Đầu năm nay mấy khách đều thích phong cách nữ sinh, chỉ là dựa vào khuôn mặt này không thể nổi tiếng rồi"

Người áo đen ngay trước mặt Liễu Duy Nhu bàn bạc

"Tôi van cầu các ông, tôi quỳ xuống dập đầu lạy các ông, cầu xin các ông giúp đỡ, Tiểu Nhu là con gái bảo bối của tôi, cầu xin các ông đừng bắt con bé đi, ông ta nợ tiền các ông tôi sẽ kiếm tiền trả nợ các ông, tôi cầu xin các ông...."

Liễu Di quỳ xuống dập đầu cầu xin mấy người áo đen, không ngừng dập đầu, chỉ mong bọn họ bỏ qua cho Tiểu Nhu

"Mẹ, không cần....". Liễu Duy Nhu vẫn còn chưa rõ tình cảnh hiện giờ, thấy mẹ mình như vậy, kích động mà khóc lên

"Các người rốt cuộc là ai.... Mẹ....". Liễu Duy Nhu muốn chạy đến đỡ mẹ đang còn quỳ lạy, lại bị người áo đen kia giữ chặt

"Con nhóc chết tiệt này, xem ra vẫn còn chưa rõ tình trạng của mình nhỉ". Người cầm đầu bọn áo đen cầm lấy tóc dài của cô giật giật

Da đầu bị lôi kéo đau đến mức cô không thể chịu được mà hít vài ngụm không khí

"Ba cô mượn chúng ta một khoản tiền lớn, nói là sẽ lập tức trả lại, kết quả là tiền thua sạch xong còn trốn, mẹ nó, ông ta coi bọn ta là người ngu ngốc có thể đùa giỡn chắc, xem tiền của chúng ta là tiền chùa sao?"

"Ba tôi.... Không, tôi chưa bao giờ nhận ông ta là ba tôi cả, ông ta nợ các ông, các ông đi tìm ông ta mà tính, chúng tôi không hề liên quan".

"Tao bắt được lão, nhưng lão nói lão không có tiền, chỉ là có một con gái"

Nhìn khuôn mặt cùng giọng nói của ông ta khiến Liễu Duy Nhu muốn nôn mửa, chẳng lẽ bọn họ muốn....

"Không cần, ông ấy nợ các người bao nhiêu tiền, tôi trả là được không cần bắt con gái của tôi đi....."

"Mẹ....". Liễu Duy Nhu bây giờ đã hiểu, lòng cùng đóng băng lại rồi

Cái người đàn ông kia, cô căn bản chưa từng nghĩ có một ngày kêu ông ta là ba, ông ta cũng không có tư cách làm ba cô, nhưng lại muốn bắt cô đi trả nợ đánh bạc!

Muốn cô trả thế nào đây? . Dĩ nhiên là muốn cô dùng thân thể đi trả nợ, bọn họ buộc cô đi làm gái kiếm tiền trả họ

"Năm triệu, ông ta thiếu ông mày năm triệu nếu như các ngươi có tiền bây giờ lấy ra đây trả ông mày, ông mày sẽ thả cô ta ra"

Năm triệu!

Nghe thấy con số, Liễu Duy Nhu ngây ngốc, mà mẹ cùng em trai cũng thế

Bọn họ đến đâu mà mượn được năm triệu đây, đối với những người nghèo khổ như bọn họ số tiền này chính là một con số khổng lồ

"Đại ca, em thấy bọn họ không có tiền đâu"

"Tao cũng thấy thế". Người cầm đầu bọn áo đen còn lấy một chân đạp ngã Liễu Di đang quỳ trên mặt đất, cũng ra lệnh cho đàn em mang Liễu Duy Nhu đi

Liễu Di nhịn đau đớn, liều mạng lôi kéo chân của người áo đen. Mặc kệ đối phương có đá đạp thế nào cũng không chịu buông tay

"Đừng! Mẹ..... Không cần đá mẹ tôi........ Mẹ, mẹ mau buông tay....."

Liễu Duy Nhu bị bắt tới cửa nhìn mẹ bị bọn họ đối xử như vậy, cô cũng không để ý đến bản thân mình, cô khóc to, muốn mẹ mình buông tay

Liễu Duy Hiền nhìn thấy mẹ bị đá đánh, mà chị yêu quý của mình sắp bị người xấu bắt đi, cậu kích động khóc lớn, mà quên rằng thân thể mình không được kích động

Phút chốc cậu nắm chặt ngực trái, thân thể run lẩy bẩy liên hồi, sắc mặt trắng

bệch

"Tiểu Hiền...." . Liễu Di phát hiện con có chuyện, vội vàng ôm lấy con

Liễu Duy Nhu cũng nhìn thấy, cô liều mạng đánh tay người đàn ông bắt cô

"Tiểu Hiền.... Không cần, trời ơi.... Ông buông tôi ra, buông tôi ra, trái tim của em tôi không khỏe , bệnh của nó tái phát, ông để cho chúng tôi gọi xe đưa nó đến bệnh viện...."

Liễu Duy Nhu vừa khóc vừa la

Người cầm đầu bọn áo đen thấy trường hợp nhốn nháo như vậy, không vui hất mặt lên

"Anh Chung, em thấy thằng nhóc kia không phải giả bộ bệnh, xem ra trái tim của nó thật sự có vấn đề"

"Em nghĩ hôm nay chúng ta nên rút trước, nếu thằng nhóc kia chết, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn". Có người nói với Chung lão đại

"Cũng được,hôm nay trước mắt bỏ qua cho các ngươi, nhớ lấy, lão Liễu thiếu tao năm triệu, hôm nào chúng ta sẽ trở lại lấy".

Chung lão đại hướng người áo đen đang bắt Liễu Duy Nhu, đối phương lập tức buông Liễu Duy Nhu ra

Được tự do, Liễu Duy Nhu nhanh chóng lao về phía em trai

"Tiểu Hiền, em mau tỉnh lại, đừng dọa chị....". Liễu Duy Nhu cầm điện thoại lên vội vàng gọi , tay của cô run run nói xong cũng không giữ được điện thoại

Lúc này mấy người áo đen đã bỏ đi hết, nhưng mà nguy cơ chưa được giải trừ, càng không đoán được khó khăn gian khổ phía trước

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Liễu Duy Nhu ngồi ở hành lang dài ngoài bệnh viện, thời gian giống như dừng lại ở trên người cô, ngoại trừ tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ không ngừng nghỉ

Khi nào, trời bắt đầu mưa?

Là từ lúc bọn họ đưa tiểu Hiền lên xe cứu thương sao? Lúc ấy hỗn loạn, cô đã không còn nhớ rõ

Cô chỉ nhớ mình cùng mẹ nắm tay Tiểu Hiền, muốn em tỉnh lại không cần hôn mê

Sau đó bác sĩ đưa vào bệnh viện, Tiểu Hiền lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật, mẹ vì nị thương mà cũng cần phải nằm ở bệnh viện quan sát trị bệnh

Chỉ còn lại cô, một mình, ngồi ở trên ghế dài ngoài hành lang, ngơ ngác nhìn người qua lại

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Cô một chút cảm giác cũng không có, muốn lấy điện thoại di động ra xem thời gian nhưng một chút sức lực cũng không có

Trên hành lang đèn đã sáng mà người đi lại cũng ít đi rồi

Vốn dự tính là tối nay cùng mẹ và em trai ăn một bữa lẩu cá cũng tan thành mây khói

Liễu Duy Nhu nắm tay thật chặt

Cô hận, cái người tự xưng là ba cô chưa từng có một ngày làm tròn trách nhiệm của một người ba

Ông ta thậm chí là vì bài bạc , đem cô, còn có mẹ và em trai dính vào đó

Cô thật sự hận, thật hận

Nhưng cô có thể làm gì?

Người ba không chịu trách nhiệm sớm đã chạy trốn, ông ta không thể nào ra mặt đi trả số tiền mà mình thiếu nợ đánh bạc

Mà mẹ bị tập đoàn đòi nợ đánh cho bị thương khắp người, hơn nữa ngay cả Tiểu Hiền cũng bị thương, còn tiền thuốc thang của Tiểu Hiền cũng là một phần gánh nặng

Cô lúc này nghĩ đến tương lai, liền nhìn thấy mặt biển đêm một màu đen , giống như khi cô bị ngã xuống, cô muốn cầu cứu.... Nhưng người nào có thể để cô dựa vào, cô có thể cầu cứu ai đây?

Liễu Duy Nhu nắm chặt điện thoại di động, nghĩ tới muốn gọi điện thoại cho học trưởng cùng anh bày tỏ... Nhưng bàn tay cô khi bấm phím số đột nhiên dừng lại

Coi như nói cho học trưởng biết thì thế nào, chỉ là thêm một người lo lắng cho cô thôi

Liễu Duy Nhu bỏ qua ý niệm kể lể cùng học trưởng

Nói một cách thẳng thừng, học trưởng cùng cô qua lại không lâu, nếu như nói ra hoàn cảnh của cô bây giờ sợ rằng sẽ chạy mất dép

Liễu Duy Nhu cười, nụ cười kia là một nụ cười khổ thật là khổ

"Cô Liễu, mẹ cô tỉnh, cô có muốn đi vào thăm bà?. Một cô y tá đi ra từ phòng bệnh nhẹ nhàng nhắc nhở cô

"Vâng, cảm ơn cô"

Y tá gật đầu rồi đi, Liễu Duy Nhu đứng ở trước cửa phòng bệnh điều chỉnh lại tâm tình mấy giây mới đẩy cửa vào

Lúc đó khi mẹ theo xe cứu thương đến bệnh viện do lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Hiền, tâm tình kích động không thôi, mẹ lại không muốn bác sĩ băng bó vết thương cho mình, do đó bác sĩ phải tiêm cho bà một liều thuốc an thần, bác sĩ mới có thể băng bó vết thương cho mẹ được

"Mẹ...". Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh gầy yếu khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên

"Tiểu Nhu, Tiểu Hiền, nó......"

"Mẹ, mẹ yên tâm". Cô vội vàng bước lên nắm chặt tay của mẹ:" phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng rồi"

Liễu Duy Nhu lựa chọn kỹ những vấn đề để nói với mẹ, thật ra bác sĩ đã nhắc nhở nói rằng trái tim của Tiểu Hiền đã sắp không thể co bóp được nữa, phải sớm tiến hành phẫu thuật

Nhưng mà bọn họ tìm đâu ra tiền giúp Tiểu Hiền có tiền phẫu thuật thay tim.... Cô không dám nói chuyện này với mẹ, cô sợ nếu nói ra chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới thân thể của mẹ

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt". Trái tim đang treo lơ lửng của Liễu Di cuối cùng cũng trở lai bình thường, bà vuốt ve khuôn mặt của con gái:" May mắn con không có việc gì, nếu con bị bọn họ bắt đi..". Bà nghẹn ngào

"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, quan trọng nhất là mẹ hãy bồi dưỡng thân thể mình cho thật tốt"

"Không được, Tiểu Nhu, nghe mẹ nói, con mau về nhà dọn dẹp quần áo đến nhà bạn học con ở tạm, mẹ sợ đám người xấu đó lại tìm đến cửa, bọn họ nhất định không dễ dàng để yên như vậy đâu"

"Mẹ, con đã báo công an, công an nói bọn họ sẽ xử lý"

"Có thật không?"

"Đúng vậy, mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng quá"

Đúng là cô đã báo công an, nhưng cô nghi ngờ hiệu suất làm việc của bọn họ, dù sao bên phía công an cũng đã nói, không xác định khi nào sẽ phá vụ án này, vì họ còn rất nhiều việc, kêu cô tạm thời chú ý an toàn của bản thân

Nói cách khác, những người mặc áo đen kia có thể đến bất cứ lúc nào, trừ khi cô có năm triệu trả tiền cho bọn họ thay ông ta

Cô thấy hai quầng thâm đen hiện rõ dưới mắt mẹ, thấy mẹ đã mệt mỏi lắm rồi, cô cố nặn ra một nụ cười:" mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát đi, khi tỉnh dậy hai mẹ con mình phải qua thăm Tiểu Hiền"

Liễu Di gật đầu, lần nữa nằm xuống ngủ

Liễu Duy Nhu đợi mẹ ngủ say mới rời khỏi phòng bệnh, trở lại hành lang lạnh lẽo, lúc này đêm cũng đã hơn mười một giờ khuya, bệnh viện bây giờ cũng đã ít người , có vẻ hiu quạnh

Cô nên làm gì? Cô muốn mẹ không phải lo lắng, gánh nặng đè lên vai mẹ gần như muốn sụp xuống

Hiện tại người duy nhất có thể cứu cô.... Chỉ có bản thân

Thay vì bị những người áo đen kia bắt đi làm gái, còn không bằng cô bán mình cho người đàn ông muốn mua cô

Vào giờ phút này, danh dự cùng tôn nghiêm của bản thân cũng không thể chống lại thực tế, cô không còn sự lựa chọn nào khác

Liễu Duy Nhu bước từng bước chân nặng nề rời khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe tắc xi chạy thẳng tới khách sạn Đông Phương

Mà cô, hiện tại muốn đi, bán chính bản thân mình....

Liễu Duy Nhu đi qua lối vào của nhân viên khách sạn, đi tới căn phòng lần đầu tiên cô gặp Đông Phương Thuật, sau này cô mới biết, ở bất kì quốc gia nào, chỉ cần là khách sạn Đông Phương cũng sẽ có một căn phòng riêng cho Đông Phương Thuật

Vì bận rộn kinh doanh buôn bán, tổng giám đốc luôn lấy khách sạn làm nhà, đây cũng là lí do vì sao tập đoàn Đông Phương dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Thuật trong một năm lại có thể phát triển mạnh như vậy

Lúc này cô vừa khẩn trương lại mâu thuẫn

Cô không xác định được Đông Phương Thuật có ở trong phòng lúc này không, cô đem tương lai của mình cho ông trời quyết định, nếu như Đông Phương Thuật ở đây, cô nhất định sẽ đem bản thân bán cho anh ta, nếu anh ta không có ở đây, có lẽ ông trời cũng cho cô một cơ hội, để cô không phải lấy thân thể của mình ra bán để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này....

Anh ta đang, hoặc không có ở đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cho là đã qua một thế kỷ rồi

Sau đó, cánh cửa mở ra

Đông Phương Thuật ở đây

Mà cuộc đời của cô cũng được quyết định ngay lúc anh ta mở cửa

"Đi tắm trước"

Đông Phương Thuật nhìn thấy người ngoài cửa là Liễu Duy Nhu thì anh cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là thảm nhiên lui về phía sau, nói cô đi vào

Sau khi cô vào phòng thì câu đầu tiên là nói cô đi tắm

Liễu Duy Nhu ngước mắt nhìn, trong lòng xúc động muốn nói gì, lại bị anh ngăn lại

"Tôi không muốn nói chuyện cùng cô gái toàn thân ướt nhẹp cùng sắc mặt trắng bệch"

Liễu Duy Nhu vốn dĩ muốn tốc chiến tốc thắng ( nhanh chóng), nhưng Đông Phương Thuật lại rất khăng khăng

Liễu Duy Nhu đành phải tuân theo chỉ thị, tiến vào phòng tắm tắm rửa

Chẳng qua là, thật không dễ có được dũng khí, khi cô vừa bước vào phòng tắm nháy mắt đã biến mất hầu như không còn một chút nào, khiến cô ở trong phòng tắm kì cọ gần một giờ mới bước ra.

Truyện Chữ Hay