h
Zong shi, ren bu zhu ji mo diao xia yan lei, ni cai hui gei an wei Dan xin, duan de qing tian sui shi dou ke neng, bei yin mai shou hui Deng dai, you ji hui zui huai ye zui tian mei, wo le guan que pi bei Yin wei, tai pa shi qu ni suo yi lian kuai le li, dou zhuang man shang bei ......
_Alô , Hàn Băng nghe đây ! _ Nàng nói bằng giọng ngáy ngủ
_Là tớ , Thiệu Khanh đây . 좋은 아침 ( Buổi sáng tốt lành ) _ Thiệu Khanh vui vẻ , giọng tí ta tí tửng nói
_Ách....Buổi sáng không nên làm phiền người khác đó _ Hàn Băng đưa tay hất nhẹ mái tóc ra đằng sau rồi chui vào trong chăn nằm tiếp
_Tiểu Băng , cậu đã hứa chúng ta sẽ đi chơi mà _ Giọng nói của Thiệu khanh như đang làm nũng với nàng khiến nàng thở dài cái
_Được rồi ! Vẫn còn sớm ! Cậu không cần gấp gáp
_Mặc kệ ! Bây giờ tớ đến nhà cậu
_ Ừm...
.......
_VƯƠNG HÀN BĂNG , CẬU LẬP TỨC XUỐNG ĐÂY NHANH _ Giọng của Thiệu Khanh thét lên khiến cả nhà nàng rung chuyển
_Ưm...
Trong khi đó , Hàn Băng vẫn ngủ rất ngon lành , dường như không để ý chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cho đến khi
Rầm
Cạch
khẩu súng chĩa vào đầu Thiệu Khanh , cô giật mình nói trong run rẩy :
_Hàn Băng...Là..Là tớ ..... _ Gương mặt Thiệu Khanh không còn giọt máu
_Oáp....Cậu không nghe lời tớ sao ? Sáng sớm đã la hét om sòm ? Thật khiến người khác tức giận _ Hàn Băng lưng dựa vào tường lạnh như băng, tay vẫn cầm súng chĩa về phía đầu của Thiệu Khanh , tay còn lại che miệng ngáp nhẹ cái
_Tớ đã biết lỗi , làm ơn...làm ơn đừng...tức giận _ Thiệu Khanh đưa tay cầm đầu súng , người lùi lại
_Cậu , tiếng thêm bước nào nữa tớ ...sẽ không tha cho cậu _ Nàng dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn , dúi khẩu súng trong tay mình về phía Thiệu Khanh nhiều hơn
Mình không biết Hàn Băng sẽ dùng súng chĩa vào mình như vậy, moe
_Cậu không nghe lời tớ ? Buổi sáng không nên đến nhà người khác như vậy ?! Một tiểu thư nên biết phép tắc một chút ? Ok ? _ Hàn Băng dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn
_Vâng..... Tớ...Tớ biết rồi ! Cậu có thể ......
Chưa đợi Thiệu Khanh nói xong , nàng đã dúi mạnh mấy cái vào đầu Thiệu Khanh khiến cô im lặng , sợ hãi nhắm mắt lại
giây
giây
giây sau
_Ahaha ..... haha ...Quan Thiệu Khanh cậu thật dễ lừa ...haha _ Hàn Băng bật cười lớn ngồi xuống ôm bụng cười điên cuồng khiến Thiệu khanh ngẩn người sau mấy giây mới hiểu ra vấn đề , mặt tối sầm , nói :
_VƯƠNG HÀN BĂNG , CẬU DÁM LỪA TỚ ?
_Khụ khụ......hahaha ...không ngừng cười được ... _ Hàn Băng nhịn cười nên khuôn mặt trở nên vô cùng sociu
Cốp
_A ui _ Hàn Băng mắt rưng rưng nhìn Thiệu Khanh
.....
_Xong rồi đây ! _ Hàn Băng vui vẻ bước ra
_Ôi trời , đẹp quá đi mất _ Mắt Thiệu Khanh sáng chói
Tôi là gấu Thiệu Khanh , tôi là cô gái xinh đẹp , tôi là nàng búp bê
, Thiệu Khanh , Thiệu Khanh , cạp cạp ......
_Là gì vậy ? _ Mặt Hàn Băng méo xệch , mi mắt giật liên tục
_Là điện thoại tớ , hay không ? _ Thiệu Khanh cầm điện thoại trong túi ra cười
_Ô mai gót ?! _ Hàn Băng ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn bộ đồ của Thiệu Khanh
Đầm xòe màu tím ? Giày cao gót ? Túi da nữ ?
_Phong cách gì đây ? _ Mắt nàng khẽ giật
_Đẹp như vậy mà cậu làm cái bộ mặt gì kia ?! _ Thiệu Khanh chu môi bất mãn nói
_Khụ khụ.....Nhìn như con gì ấy
_Là con búp bê giấy đầy sức quyến rũ .... Phải không ? _Thiệu Khanh cười toe toét , đôi mắt to chớp chớp
Zong shi, ren bu zhu ji mo diao xia yan lei, ni cai hui gei an wei Dan xin, duan de qing tian sui shi dou ke neng, bei yin mai shou hui Deng dai, you ji hui zui huai ye zui tian mei, wo le guan que pi bei Yin wei, tai pa shi qu ni suo yi lian kuai le li, dou zhuang man shang bei ......
_Alô
_Bây giờ tớ qua đón cậu hay ... _ Giọng Vũ Vương trầm ấm hỏi
_Để tớ đến được rồi ! Không cần phiền như vậy _ Hàn Băng cắt ngang lời Vũ Vương nói
_Ừm, vậy được rồi _ Vũ Vương ngay sau đó tắt điện thoại
Quay qua nhìn Thiệu Khanh nói :
_Chúng ta mau đi thôi
_Ừ , đợi tớ
.......
Bộp bộp
Tất cả đồ đạc , giấy tờ bị người đàn ông hất hết xuống đất , sắc mặt khó coi
_Các ngươi làm việc như thế sao ? _ giọng người đàn ông tức giận vang lên
_Tôi..... _ Giọng đám người run rẩy
_Như thế nào mà để dự án lần này bị lấy ? Các ngươi muốn chết sao ? _ Giọng tên đó quát lớn tiếng _ Ta cho các ngươi ngày để làm lại dự án đó
_Vâng,......
Đám người kia vừa lui ra , tên đó thở dốc vài tiếng rồi ngồi trên ghế , mắt hắn lạnh toát , nghiến răng nói :
_Tên Vũ Nhật Phong đó ! Là hắn làm sao ?
Rồi ngày nào đó , ta nhất định khiến ngươi biến thành con chó của ta , cứ chờ đó
Trong bóng đêm , nụ cười gian xảo trên khuôn mặt tên đàn ông đó càng thêm đậm
.......
_ Thưa đại ca , đã làm xong rồi
_Tốt lắm ! Tiếp tục kế hoạch đi _ Vũ Nhật Phong lạnh lùng nói
_Vâng
Rồi người đó lui ra ngoài . Phong cầm điếu thuốc lá nhấn đầu thuốc vào gạt tàn , miệng nhả ra làn khói .
_Phong _ Giọng người con gái vang lên trong không gian yên tĩnh
_Sao _ Hắn nâng cằm người con gái ngồi trong lòng trên người quấn quanh cái khăn tắm
_Ngày mai , em muốn đi shopping . Anh đi cùng em nha ! _ Cô ta nhìn anh ngọt ngào nói
_Hạ Tư Vũ
_Dạ ?
_Mai anh không rảnh.
_Ừ ! _ Nói xong cô ta xoay người tay ôm cổ hắn , hôn lên môi hắn kích động . Hắn cũng đáp trả , tay ôm lấy eo Tư Vũ , dùng lưỡi quấn lấy lưỡi cô ta .....
Trên giường , thân thể quấn chặt lấy nhau không buông ( Buổi sáng mà.....)
.......
_Hàn Băng , tôi gọi cô là Tiểu Băng được không ? _ Vũ Vương đi bên cạnh nàng hỏi
_Ừm... Cũng được _ Mắt nàng nhìn Thiệu Khanh đang vui vẻ đi trước trả lời qua loa . Bất giác nở nụ cười hình bán nguyệt , ánh mắt trìu mến nhìn Thiệu Khanh .
Đương nhiên nụ cười vừa rồi của Hàn Băng không qua khỏi mắt Vũ Vương , anh ngẩn vài giây rồi hỏi :
_Dường như cô rất quan tâm Thiệu Khanh ?
_Ừ , cô ấy là bạn từ nhỏ của tôi ! Rất thân _ Nàng vui vẻ nói
_Mai ra chơi ăn trưa cùng tôi không ?
_Ăn trưa sao ? Có tôi không ? _ Bỗng Thiệu khanh từ đâu đến đứng trước mặt Hàn Băng , mắt sáng lóa lên , hỏi
_Đương nhiên có ! _ Vũ Vương cười
_Tiểu Băng , đồng ý nha ! Được ăn trưa đó ! _ Thiệu khanh nắm tay nàng cười
Không cần suy nghĩ nàng lập tức nói :
_Được ! Anh bao nhá ! À , còn nữa , ngày nào cũng cùng ăn trưa với bọn tôi đi , thấy thế nào ?
_Được ! Như vậy còn gì bằng ! _ Vũ Vương cười toe toét
Suốt buổi đi chơi , Thiệu khanh không ngừng lôi nàng và Vũ Vương đi khắp nơi . Đến khi mệt rồi thì bọn họ dừng lại tại quán kem . Trong buổi đi chơi này , không ngừng khiến nàng không ngừng nhớ đến Hứa Diệu Dương , quán kem náy cũng đã từng là nơi bọn họ hẹn hò , nơi này tràn đầy kỉ niệm của nàng và Dương , làm sao quên được ? Nhưng nàng quyết định sẽ không nghỉ đến anh nữa bởi vì nàng và anh đã chia tay , nàng có thể bắt đầu lại từ đầu , không muốn mãi phải sống trong quá khứ
Buổi đi chơi này là lần đầu Thượng Vũ Vương thấy nàng cười nhiều như vậy , mỗi nụ cười như ánh nắng ấm áp len lỏi vào trong trái tim . Và anh cũng biết , đối với nàng Thiệu Khanh rất quan trọng , nàng lo lắng cho Thiệu khanh , đều đáp ứng những gì Thiệu Khanh muốn
người cùng nhau nói chuyện vui vẻ trong quán kem , họ thậm chí còn đến cả quán karaoke hát nữa . Dường như buổi đi chơi này khiến người họ hiểu nhau nhiều hơn . Hàn Băng dường như không muốn về , đi hết chỗ này đến chỗ khác cho đến tối