_Chuyện gì vậy ? _ Vũ Vương hỏi
_Ừm... Bà qua chơi , giờ e phải về rồi , khi khác mình đi chơi nhé... Xin lỗi _ Nói đoạn Hàn Băng đứng dậy chuẩn bị đi
_À này , để anh chở về _ Vũ Vương kéo tay nàng lại
_Vâng , vậy phiền anh chút _ Hàn Băng mỉm cười
..............
Cạch
_Bà , cháu về rồi _ Giọng Hàn Băng vang lên , môi đầy đặn khẽ mở
_Ôi , Tiểu Băng , sao hôm nay cháu về muộn thế _ Vũ Thiên Tuyết dịu dáng hỏi , vừa định đứng dậy đi tới chỗ Hàn Băng
_Ấy bà , bà cứ ngồi đi _ Hàn Băng vội đi tới đỡ nhẹ tay bà _ Cháu nghe bà đến định đi mua một ít đồ thôi
_Vậy à ? _ Vũ Thiên Tuyết
Ngồi xuống bên cạnh bà , Hàn Băng chồm người đến rót trà cho Vũ Thiên Tuyết
_Cám ơn con _ Uống xong bà nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hàn Băng nói :
_Kỳ thực bà biết con không thương thằng Phong nhà bà ... Bà cũng biết con rất thương bà của con nên mới đồng ý sẽ đính hôn với nó ....
Nghe bà nói vậy , kí ức nàng lại quay về thời điểm nào đó
_ TIểu Băng , cũng đã quá tháng rồi , bà biết hai đứa vẫn không có gì tiến triển .... _ Giang Hàn Vân buồn bã nói
_Con .... _ Hàn Băng ấp úng không biết nói sao ... _ Con biết bệnh tình của ông dạo này cũng đã tốt hơn trước rất nhiều , tuy ông vẫn còn yếu ...
_Ừ ..
_Bà à , có thể cho con năm nữa không , con sẽ cố gắng yêu anh ấy ... con sẽ cùng anh ấy đính hôn , chỉ là cho con năm nữa nhé _ ánh mắt buồn rũ rượi nhưng ánh lên tia kiên định . Nàng muốn gia đình nàng hạnh phúc , nàng muốn để ông bà nhìn thấy nàng đính hôn ...
_Con à , bà biết con rất thương ông và bà nhưng nếu đã không yêu , con không nên ép buộc _ Vuốt mái tóc dài của Hàn Băng , bà nói
_Vì người mình yêu thương thì có gì đâu hả bà , với lại nói không chừng con với anh ấy yêu nhau thật thì sao ?! _ MIễn cưỡng giơ ra nụ cười gượng gạo
_Được rồi !! Tùy cháu vậy , bà yêu cháu , Tiểu Băng của bà _ Ôm nảng vào lòng , bà dịu dàng nói
............
_Tiểu Băng , Tiểu Băng , cháu nghe bà nói không ? _ Vũ Thiên Tuyết vỗ vỗ lên tay nàng , hỏi
_Ơ ... Vâng... cháu nghe _ GIật mình , nàng khẽ gật đầu
_Ừ , nếu đứa vẫn không có một chút tình cảm nào với nhau thì ....
_Không bà ơi ...
_Hả ?! _ Vũ Thiên Tuyết ngạc nhiên
_Kỳ thực , con cũng không chán ghét anh ấy , chỉ là chúng con không có thời gian ở gần bên nhau thôi ...
Đứng dựa vào tường nghe người nói chuyện với nhau Nhật Phong không khỏi hừ nhẹ , lạnh nhạt quay lưng vào nhà bếp rót nước uống . Cứ cho là bản thân nàng không ghét hắn đi nhưng hắn thì sao chứ , hắn - Vũ Nhật Phong lại không ưa gì nàng , lúc nào cũng quấn quýt với tên Thượng Vũ Vương rồi lại day dứt không rõ với bạn trai cũ - Hứa Diệu Dương làm hắn cảm thấy Hàn Băng kia như những người phụ nữ khác
_Phong _Vũ Thiên Tuyết gọi
_Vâng _ Vũ Nhật Phong bước ra
_Tuần sau cả nhà ta đi trượt tuyết , cháu thu xếp công việc chuẩn bị đi _ Mặc dù là hỏi ý kiến nhưng Vũ Nhật Phong thừa biết là bà đã quyết định như vậy rồi .
_..... Bao lâu bà ? _ Lạnh nhạt hỏi
_Ít nhất tuần
_Vâng
Xoay người , rút điện thoại ra , gọi :
_Alo , Quân Hy hả ? Cậu giúp tớ giải quyết việc trong công ty nhé
_Sao vậy ? Chuyện gì à ? _ Lãnh Quân Hy ngạc nhiên hỏi
_Tớ phải cùng gia đình đi trượt tuyết khoảng tuần
_Ừ !