Cốp...Cốp...Cốp
Hàn Băng đưa tay đánh không ngừng vào đầu của Phong . Nàng tức giận , nghiến răng đánh cốp cốp vào đầu hắn . Hứ , sao hắn dám nói nàng là con heo ngu ngốc chứ ! A A A A. Còn hắn thì ...đứng trơ trơ như tượng , không phản ứng gì , mặc cho nàng đánh vào đầu mình
phút
phút
phút
_Oaoa...Huhuhu
Hàn Băng ngồi xuống giường khóc lớn . Thấy vậy hắn không những không thèm nhìn mà còn cầm lấy cánh tay phải của nàng siết chặt , nghiến răng quát :
_Con nhỏ đáng chết này !!
_Gì hả ? _ Tay Hàn Băng bị hắn siết chặt đau quá nên nhăn mặt lại _ biết đau không bỏ ra coi
Tay hắn tăng thêm lực , hơn phút sau thì đẩy mạnh nàng ra giường rời bỏ đi . Lúc phong vừa bước ra khỏi phòng thì Hàn Băng ngồi dậy , nhăn mặt xoa cổ tay . Vết hằn đỏ đậm thậm chí còn chút tơ máu . Bậm môi , lấy dầu ra xoa vào cổ tay :
_A...Đau quá !!! Hic ...Chắc trật cổ tay rồi...
Quá đáng chết !! Bại hoại !! Hắn nghĩ hắn là gì chứ ? Sao dám đối xử như vậy với mình?Mình có làm gì hắn đâu chứ ..... Rõ ràng chẳng làm gì mà
.........
Ring..Ring...
Liếc mắt nhìn tên người gọi , lạnh lùng nhấn nút trả lời :
_Gì ?
_Phong , anh qua với người ta đi...Người ta nhớ anh quá à... _ Giọng của Hạ Tư Vũ õng ẹo bên kia truyền qua
Hắn không trả lại mà lập tức tắt máy bỏ đi . Đợi hắn đi rồi nàng mới mở cửa , lườm , liếc đã đời rồi mới nói :
_Đi luôn đi , về làm gì ? Mắc công '' người đẹp '' gọi hoài... Xí
..........
Cạch
_Phong
Hạ Tư Vũ nhào vào lòng hắn thâm tình gọi tên , vẻ mặt của hắn cũng không có chút thay đổi gì . Hơi đẩy Hạ Tư Vũ , hắn nói :
_Có chuyện gì mà gọi vào giờ này ?
_Anh ! Anh không thương em nữa hả ? _ Hạ Tư Vũ ôm lấy cánh tay hắn , vẻ mặt thương tâm
Hắn kéo tay của cô ra , nằm xuống giường nói :
_Anh mệt !! Đừng làm phiền anh nữa
Thấy hắn không để ý mình , Hạ Tư Vũ tức giận nhưng vẫn không làm gì được hắn .
Rõ ràng là hôm nay cô mặc đầm lục mỏng manh , thân mình nóng bỏng như vậy mà hắn không thèm để ý ?! Liệu hắn có là đàn ông không trời ?
Hắn thật ra thì không có ngủ , chỉ nằm nhắm mắt cho có lệ vậy thôi . Hành động bất mãn của Hạ Tư Vũ hắn đều thấy hết nhưng vẫn mặc kệ cô ta .
........
Tít...Tít
_ Ừ ?
Hàn Băng khẽ xoay người , vòng tay ôm lấy con gấu bông to to nằm cạnh bên . Mặt dụi vào má của con gấu ngủ ngon lành , khóe môi hơi cong lên . Đang ngủ ngon thì điện thoại không ngừng kêu tít tít khiến nàng phải thức giấc , bàn tay mò lung tung lấy di động
>
_Ừm , ai vậy ta ? _ Mắt nhắm mắt mở nhìn số điện thoại
Nàng bấm lại số điện thoại của người gửi tin nhắn gọi lại nhưng bên kia không nghe máy . Cứ như là chưa từng tồn tại khiến nàng khó chịu nhắm mắt nhưng lại không thể ngủ tiếp , cứ thế trơ mắt tới sáng mà không biết rằng người bên kia đang nở nụ cười
.........
_Vương Hàn Băng....cậu đứng lại cho tôi ngay _ Giọng của Thiệu Khanh như '' khủng long gào thét '' vang lên khiến tất cả mọi người phải quay lại nhìn trừ nàng . Hàn Băng vẫn bình tĩnh , vẻ mặt lơ ngơ , hai tay đút trong túi quần đi thong thả .
_Tại sao hôm qua không gọi điện thoại cho tớ ? _ Thiệu khanh đứng đằng sau lưng nàng , tức giận hỏi
Hàn Băng thở dài , quay đầu lại :
_Tớ mệt...Buồn ngủ quá à!!!
_AAAAAA ... Mắt...Mắt cậu ? _ Thiệu Khanh thét lên
_Có làm sao không ? _Tịnh Nhi đằng sau đi đến , lo lắng hỏi , sau đó mi mi giật giật _ Sao mắt cậu giống Panda '' bầm mắt '' vậy ?
_Tiểu Băng , em mệt à ? Mắt làm sao vậy ? _ Vũ Vương đưa tay lên trán nàng , dịu dàng hỏi
_Ừm ? Tối qua không ngủ được ! Lên lớp trước đây _ Nói rồi nàng mệt mỏi bỏ đi lên lớp . Trong lòng thở dài , tối hôm qua không ngủ được , khó chịu quá ...
..............
_Oáp.... _ Hàn Băng đưa tay che miệng ngáp rồi lại gục đầu xuống bàn lơ mơ ngủ .
_Vương Hàn Băng lên làm bài toán này cho cô ! _ Giọng cô Toán vang lên , cả lớp quay đầu lại nhìn người đang nằm ngủ trên bàn .
_Ê...Băng...Dậy đi....Dậy đi _ Thiệu Khanh đưa tay khều khều tay Hàn Băng
_Ừm !!! _ Nàng nhăn mặt , khó chịu đứng dậy cầm vở đi lên bàn giáo viên , không nhìn gì tới bà cô , cầm viên phấn làm bài trên bảng ... Được nửa bài thì
Bịch....
Và tình hình bây giờ chinh là Hàn Băng đang nằm ngất xỉu trên mặt đất , trán đổ đầy mồ hôi , gương mặt tái nhợt .
_Hàn Băng !!!
Thiệu Khanh vội vã chạy đến đỡ lấy Hàn Băng , hét lớn , giọng điệu mất bình tĩnh :
_Nhanh lên .. giúp tôi đưa Hàn Băng vào phòng y tế coi... !
Tiếng hét của Thiệu Khanh lúc này làm cho tất cả mọi người trong lớp thất tỉnh , vội vã , ồn ào , rủ nhau đưa Hàn Băng vào phòng y tế .