tuần hơn sau đó
Hàn Băng đang đi dạo trên một con đường mà chính bản thân mình cũng không biết.Nàng mặc chiếc áo sơ mi voan cát tay dài màu trắng mix với quần jean dài nút màu đen , tai đeo headphone vừa đi vừa nghe nhạc .
Cộp ... Cộp
Nàng dừng lại trước một con hẻm nhỏ ít người qua lại . Đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn thật lâu rồi bước vào thong thả phán câu rất ư là lãng xẹt:
_Trong này chắc ...không có ai !!!
Mà bản thân nàng cũng không ngờ rằng từ khi nàng bước ra khỏi nhà liền có người theo nàng , quan sát từng hành động của nàng,...
_Mẹ nó , nó không biết mệt hay sao mà đi lòng vòng nãy giờ ! _ Tên đàn ông đó bất mãn lầm bầm
Vô tình đụng phải thùng rác làm nó ngã cái rầm . Hàn Băng giật mình , quay lại nhìn thì không thể có ai chỉ thấy con mèo chạy đi . Ánh mắt nàng hơi lóe sáng chút liền biến mất.Tên đàn ông kia vội vã núp vào trong góc tường , thấy im lặng mới dám thò đầu ra nhìn người con gái đang bấm điện thoại ....
_Ra đi !! _ Giọng nói trong trẻo vang lên
Oa mẹ nó , nhận ra rồi à !
_Chào cô bé !! _ Tên đàn ông đó cười cười
Nàng vừa liếc nhìn qua liền sững sốt ! Gì đây ? Hắn là ai vậy ? Đẹp trai như thế cơ à? Nhưng mà hắn ta theo dõi mình nãy giờ thì chắc hẳn là người ác rồi . Hàn Băng mở miệng hỏi , vờ làm bộ mặt sợ hãi :
_Anh là....tên quấy rồi tình dục à ? Hay là biến thái ?
_Ách.....Mẹ nó , cô bé điên à ? _ Vừa nghe câu hỏi của nàng , anh liền muốn đập đầu vào tường cho chết đi . Tức giận rống lên
_Hờ hờ .... Không phải sao ? Không lẽ mình sai hả trời !? _ Hàn Băng chưng ra vẻ suy tư , ánh mắt nhìn tên đàn ông đứng đó
Bắt gặp ánh mắt của nàng , anh ta không thể nhìn ra được điều gì . Cảm giác như bị nhìn thấu tất cả , tâm hơi run run . Bỗng nhiên nàng hỏi :
_Anh tên gì vậy ? Nhà ở đâu ? Bao nhiêu tuổi ? Đã có người yêu chưa ?
_Lãnh Quân Hy , tuổi ! _ Quân Hy trả lời qua loa , về phần người yêu hắn ta lại càng không thể trả lời
_Oh ! Lãnh Quân Hy sao ? tuổi à ? Chú ơi chú....Sao chú đi theo cháu vậy ? _ Hàn Băng nhếch miệng hỏi
_Cô.....Cô...._ Lãnh Quân Hy nhất thời tức giận không biết nói gì . Hừ ! Quân Hy anh đây đẹp trai như thế này , chỉ mới tuổi liền bị cô nhóc đáng chết này gọi là chú...Thật sự là nhục nhã mà...
_Dạ ? Cháu còn trẻ mà chú...Sao lại gọi cháu là cô chứ ? _ Hàn Băng đưa tay dụi mắt như là khóc rất thương tâm .
Hừ !! Mà nàng đâu có biết Quân Hy hắn ta không sợ trời không sợ đất chỉ sợ con gái khóc , vừa thấy nàng khóc Quân Hy giật mình , lúng túng nói :
_Cô bé à...Làm ơn đừng có khóc .... Chỉ cần cô đừng khóc cô muốn gì tôi cũng sẽ cho ...
_Chú nói thật không ? _ Hàn Băng ngước mặt nhìn
_Thật !!! Chỉ cần cô đừng khóc
_Ngoéo tay đi _ Nàng đưa ngón tay út ra trước mặt Quân Hy
_Ừ _ Không chút chần chừ , anh liền ngoéo tay nàng
_Chú à ! Tôi...muốn ăn kem ... _ Nàng chớp mắt
_Được , thì đi ăn kem ! _ Quân Hy đút tay vào túi quần
..........
_Oa~ Ngon quá _ Hàn Băng cười toe toét , nàng đưa đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi , chớp chớp mắt nhìn Quân Hy
Lãnh Quân Hy nhìn nàng chằm chằm như thể nàng là một sinh vật lạ từ người ngoài hành tinh vào Trái Đất .
_Chú ...Chú bây giờ đi đâu vậy ? _ Hàn Băng thấy Quân Hy nhìn mình như vậy liền có chút khó chịu , hỏi
_Tôi đến công ty ! _ Quân Hy trả lời
_Là công ty gì vậy chú ? _ Nàng vừa ăn kem vừa hỏi
_ FIO
_Oh !! Con đi cùng được không ?
_Ừ ! _ Quân Hy cười cười
............
_Trời !!! Đây là công ty của tên Vũ Nhật Phong mà _ Hàn Băng hoảng hốt kêu lớn
_Cô biết Vũ Nhật Phong à ? _ Lãnh Quân Hy ngạc nhiên
_Dạ ! _ Nàng thở dài thườn thượt sau đó lên tiếng _ Chú , con phải về rồi ! Khi khác gặp nha ...
Hàn Băng vừa định chạy thì hắn nắm cánh tay nàng hỏi :
_Cô tên gì ? Bao nhiêu tuổi ?
_Hàn Băng - Vương Hàn Băng , tuổi !
Nói xong nàng liền chạy vụt đi , mái tóc nâu đỏ khẽ bay trong gió khiến Quân Hy có chút ngẩn người nhưng nhanh chóng trở lại bình thường bước vào thang máy lên phòng TỔNG GIÁM ĐỐC
Cạch
_Phong , xem ai tới đây ! _Lãnh Quân Hy tươi cười bước vào
_Quân Hy , tới rồi à ? _ Hắn bước đến ngồi trên ghế sa-long
_Ừ ! _Quân Hy ngồi xuống ghế , chân bắt chéo nhau , nói :
_Phong , cậu có biết tớ khi nãy gặp ai không ?
_Là ai vậy ? _ Hắn dùng tay nới lỏng cà vạt hỏi
_Là cô gái rất xinh đẹp mà khá là ma mãnh _ Lãnh Quân Hy cười nói . Kể hết cho hắn nghe từ đầu đến cuối
_Haha , thì ra cậu còn bị nữ nhân khác gọi là chú ... Haha _ Hắn bật cười lớn
_Hừ !! cô nhóc đó là sinh viên tròn tuổi . Tớ chỉ hơn có tuổi cô nhóc cư nhiên gọi tớ là chú ..... Tức chết tớ mà....
Nhật Phong nghe vậy có chút nhíu mày . Sinh viên ? Không phải là Hàn Băng chứ? Nghe Quân Hy kể , hắn có cảm giác người mà Quân Hy đang nói chính là Hàn Băng nhưng để chắc chắn , Phong hỏi :
_Cô gái đó tên gì ?
_Vương Hàn Băng _ Vừa nói ra tên của nàng , sắc mặt hắn liền tối sầm lại , đưa mắt nhìn Quân Hy thì thấy hắn ta mỉm cười như đang nghĩ đến Hàn Băng thì hắn càng tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống nói :
_Ừ !
_Tớ cảm thấy thích cô bé đó ! _ Lãnh Quân Hy thoải mái nói nhưng anh không biết rằng điều này khiến hắn rất khó chịu
_À...Ừ...Nhưng sao cậu gặp được cô ta ? _ Hắn hỏi
_Theo dõi...Từ nhà cậu.... _Lãnh Quân Hy thản nhiên nhấp một ngụm trà nói
_Hừ ..! Đã sớm biết cô ta bước ra từ nhà tớ mà còn nói nhảm... _ Nhật Phong khó chịu nhìn Quân Hy
_Haha...Chỉ là tiện đường đi ngang thôi... Ê ! Cô nhóc đó là tình nhân của cậu à ? _ Quân Hy nhướn mày hỏi
_Không ! Là Hôn thê !
_Ừ...Hả ? Cái gì ?...Hôn thê á ? _Quân Hy sững sốt , trợn to mắt nhìn
_Bất đắc dĩ thôi ! _ Hắn thở dài nói _ Nhưng sao cậu đi theo cô ta ?
_Bí mật !!! _ Lãnh Quân Hy làm vẻ kì bí , ánh mắt sâu khó đoán nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều
_Vậy nhường cô nhóc đó cho tớ đi ! _ Một lần nữa Quân Hy lại lên tiếng , giọng nói rất nghiêm túc
_Thì ra cậu còn sở thích...dùng đồ thừa... _Nhật Phong nhếch miệng