_Hứ ! _ Hạ Tư Vũ nhìn hắn , mặt đầy nước , ủy khuất bỏ đi
_Mẹ kiếp ! _ Phong tức giận , ánh mắt hung hăng nhìn về phía trường Đại Học
h
Tịnh Nhi và Hàn Băng vì mãi nói chuyện nên căn bản không nghe được tiếng xe chạy vào cổng . Hắn hôm nay vì tức giận nên về nhà rất sớm , vừa định vào bếp lấy chai nước lạnh uống cho đỡ tức thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người
_Hôm nay cậu ngủ trên đùi Vũ Vương như vậy liệu cậu chủ biết thì sao ? _ Tịnh Nhi vừa nếm thử mùi vị của canh vừa hỏi
_Biết thì biết , hắn tốt nhất nên biết rồi hủy hôn _ Hàn Băng bình thản , lấy chén đũa dọn lên bàn
_Tiểu Băng ! Cậu như vậy cậu chủ sẽ không vui
_Mặc kệ hắn ! Cho cậu biết , tớ thậm chí thấy hắn cùng một cô gái ăn mặc mát mẻ đi vào khách sạn , tớ không nói gì thì hắn phiền phức chi phải mở miệng nói này nọ _ Hàn Băng nhỏ giọng khinh miệt
_Cậu chủ như vậy , ai mà không muốn được hắn liếc mắt qua _ Tịnh Nhi thấy chuyện đó rất bình thường
_Đương nhiên tớ biết , nhưng là tớ không hứng thú với loại người đó . Cho dù kết hôn rồi hắn cũng sẽ trộm tường [] thôi ]
_Ách...Trộm tường ? _Tịnh Nhi ngạc nhiên
_Ngạc nhiên cái gì ? Hắn phong lưu đa tình như vậy , còn không biết nuôi dưỡng bao nhiêu phụ nữ bên ngoài . Lấy người như hắn quả là vô phúc .Cậu thấy đấy, Vũ Vương anh ấy không tồi , chí lí không tệ hại như Phong . _ Hàn Băng tựa lưng vào thành bếp suy tư nói
_Cảm giác yêu . Cậu đã từng có chưa ? _ Tịnh Nhi thắc mắc hỏi
_Đương nhiên là rồi ! Nó thực hạnh phúc , ngọt ngào..nhưng cũng thật đau , đau đến mức cả đời phải hận ...
Giọng nói nàng chua chát , đôi mắt phủ một tầng sương , thân thể cũng vì việc đó run lên , đôi mắt xanh lam xinh đẹp nhắm lại, một giọt lệ rơi xuống .
_Làm sao vậy ? _ Tịnh Nhi giật mình
_Không sao !! Chỉ là nhớ lại chuyện buồn thôi ! _ Nàng gượng cười
_Cậu có từng nghĩ hạnh phúc sẽ là mãi mãi không ? _ Tịnh Nhi hỏi
_Không ! Hạnh phúc sẽ không là mãi mãi .....Và người mình yêu cũng không bao giờ ở cạnh mình mãi mãi _ Nàng không suy nghĩ nhiều liền nói
_Vì sao cậu chắc chắn ?
_Vì mình đã từng yêu một người rất nhiều , cho đến cuối cùng mình lại trở thành...kẻ thứ ba , họ hạnh phúc bên nhau ...còn nổi đau họ để lại cho mình ..._ Nàng cắn môi dưới nói
_A ...Được rồi ! Thế vì sao cậu không thử yêu cậu chủ ? _ Tịnh Nhi đột nhiên mở miệng nói
Câu nói vừa rồi liền khiến nàng giật mình , sững sờ vài giây rồi sau đó bật cười lớn làm người nào đó đứng ngoài bếp nhíu mày lại . Thật ra câu nói của Tịnh Nhi cũng làm hắn giật mình nhưng người nào đó vừa cười liền khiến hắn tức giận .
_Yêu hắn ? Tịnh Nhi , điều đó là không thể ! _ Hàn Băng nhếch miệng cười
_Vì sao không thể ? _ Hắn từ bên ngoài đi vào , tay bỏ vào túi quần , ánh mắt lạnh nhạt , nói :
_Muốn biết ? Đơn giản thôi ! Tôi không yêu anh _ Nàng tiến đến , dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực hắn , mặt hất lên trên , đôi mắt xanh lam nhìn hắn
Hắn im lặng không nói gì . Nàng - Vương Hàn Băng là người đầu tiên không hề có tình cảm với hắn . Đúng như là Vũ Quan Mẫn nói , bản thân nàng chính là khác biệt nhất , trong những người hắn gặp qua chưa người nào như nàng .
_Cô không phải cùng hắn ta chia tay ? _ Lạnh nhạt cười
Nàng nhất thời bất động không nói lời nào. Vài giây sau , Hàn Băng mở miệng nói , đôi mắt chứa sự đau khổ :
_Trong tình yêu....tôi chưa từng thắng
Câu nói của nàng khiến hắn và Tịnh Nhi sững sốt . Không đợi ai nói gì nàng liền bỏ lên lầu nhưng chưa kịp vào vào cửa thì hắn đã nắm chặt lấy cánh tay của nàng nói :
_Vậy ý em nói tôi là ...
_Phải ...Vì anh chưa từng thua trong tình yêu nên anh không biết trân trọng tình yêu ... Vì lẽ đó...tôi không thể yêu người như anh ..Hiểu chứ ? _ Nàng hét vào mặt hắn
Chụt
Hắn trong lòng khó chịu . Vì cái gì nàng nói vậy ? Vì hắn chưa từng yêu ai thật lòng nên nàng không muốn yêu hắn ? Thì ra .....nàng là loại cô gái này . Hắn đẩy nàng vào tường,ép môi mình lên đôi môi hồng của nàng mà mút lấy . Trong lòng hắn , nàng không ngừng giãy giụa nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy tay , tay còn lại giữ chặt lấy gáy nàng mà hôn .
_Ưm...Đau... Bỏ ra _ Nàng giãy giụa nói , đôi mắt phủ hơi nước
_Đau cái gì ? _ Hắn buông nàng ra trừng mắt nhìn
_Hỏi cái gì ?! _ Nàng tức giận nhìn hắn , đưa tay chùi chùi môi
_Cô...Hôm nay đã đi đâu ? Ở cùng ai ? _ Phong như nhớ ra gì đó liền hỏi
_Ở trường chứ ở đâu _ Nàng đẩy hắn ra bước vào trong phòng
Hàn Băng đi vòng vòng trong phòng , mở tủ quần áo ra nàng liền vớ lấy cái áo sát nách hồng và quần đùi ngắn thẳng tiến vào phòng tắm . Hắn bên ngoài ngồi dựa vào thành giường hướng mắt về phía phòng tắm , vẻ mặt chán nản vô cùng . Trong lúc nhất thời trong đầu hắn hiện lên hình ảnh đôi môi mỏng của nàng . Thật ra thì môi nàng ngọt ngào lắm , khi ấy hôn nàng , hắn không muốn dứt ra một chút nào cả .
Cạnh
_Ngơ ngác cái gì vậy ? _ Nàng hỏi trong khi tay vẫn cầm khăn lau mái tóc
_À ...không _ Hắn nhìn nàng một chút rồi bỏ đi ra ngoài
_Xí ! Thấy ghét
......
[] Trộm tường = ra tường = ngoại tình