“Xin lỗi cô, dây chuyền này không thể thuê, chỉ có thể mua thôi!”
Thái độ cô nhân viên thân thiện lấy dây chuyền từ trong tay của Tô Nhan Hề.
Mặt dây chuyền này là một đoá hoa sứ.
Tô Nhan Hề nhớ tới hoa sứ của Cố gia, vì vậy tự nhiên cô cũng thấy thích.
Nhưng cái giá thật sự rất mắc ……
Bất lực thở dài, đành nhìn cô nhân viên lấy đi.
Lục An An thấy Tô Nhan Hề không nỡ, chủ động lấy tiền của mình: “Quẹt thẻ của tôi đi.”
Tô Nhan Hề ngạc nhiên, lập tức ngăn cản: “Không được đâu An An!”
“Không sao đâu, chỉ cần cậu thích là được!”
“Không được!” Tô Nhan Hề kiên quyết không chịu, cô không thể tiêu tiền vào thứ không đáng mua.
“Cô ơi, phiền cô gói sợi dây chuyền này lại!”
Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh trong trẻo.
Tô Nhan Hề và Lục An An cùng lúc ngẩn người, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Thì thấy một cô gái có khí chất tao nhã, nét mặt thanh tú và nụ cười đẹp đã trao tấm thẻ cho nhân viên bán hàng.
Sau đó, sợi dây chuyền được gói lại đàng hoàng rồi giao cho cô ta.
Mà sợi dây chuyền này chính là sợi mà Tô Nhan Hề nhìn trúng.
Lục An An đột nhiên phản ứng, nhanh chóng bước lên trước cản bóng dáng người sắp rời khỏi cửa hàng.
“Xin lỗi cô.
Sợi dây này là chúng tôi nhìn thấy trước.”
“Vậy sao?” Cô gái xinh đẹp nhìn Lục An An: “Nhưng rất tiếc …….
Tôi đã trả tiền rồi.”
“Cô …….
Nè, tôi nói, dù gì cũng có trước có sau chứ! Chúng tôi đang chuẩn bị trả tiền mà!”
“Tôi đã đừng đây phút rồi, thấy hai người không có ý muốn mua, cho nên mới mua sợi dây này.
Xin lỗi cô, tôi rất thích sợi dây chuyền này, cho nên …… Cảm ơn!” Cô gái xinh đẹp hoàn toàn không có ý muốn nhượng bộ, mà còn có ý muốn kêu Lục An An tránh ra.
Lục An An không vui: “Chúng tôi cũng rất thích, cho nên tôi cũng rất xin lỗi, phiền cô trả sợi dây chuyền này lại.”
Cô gái xinh đẹp cau mày: “Cô à, tôi nói lại lần nữa, mời tránh ra.”
“Cô ……”
“Được rồi An An!” Tô Nhan Hề lúc này kịp phản ứng, lập tức kéo tay Lục An An.
“Bỏ đi, tớ cũng không muốn mua nữa, chúng ta đi thôi!”
Nói xong cô miễn cưỡng kéo Lục An An đi khỏi.
Cô gái xinh đẹp lúc này nhìn Tô Nhan Hề, ánh mắt thăm dò thoáng chút ngạc nhiên.
Lại là cô …….
“Khoan đã!”
“……” Tô Nhan Hề ngớ người quay đầu nhìn cô ta: “Còn có chuyện gì sao?”
Khoé miệng của cô gái xinh đẹp lại giương lên, đôi giày cao gót đi về hướng của Tô Nhan Hề.
“Nếu cô đạ thích, vậy tôi tặng cô vậy.”
“Hả ……” Cô ta có sao không vậy?
Tô Nhan Hề chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, không dám tin nhìn về phía cô ta.
Sợi dây chuyền này có giá không nhỏ, sao cô ta có thể tuỳ tiện tặng cho người khác như vậy?
Hơn nữa còn là tặng cho một người lạ như cô!
Cũng không hợp với lẽ thường.
“Xin lỗi.
Tuy tôi rất thích sợi dây chuyền này.
Nhưng vô công bất thụ lộc, cho nên tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy.”
Tô Nhan Hề nói xong, hơi mỉm cười, chân thành gật đầu tạm biệt rồi đi khỏi.
Nhìn sợi dây chuyền trên tay mình, lại nhìn bóng lưng Tô Nhan Hề rời khỏi, cô gái xinh dep thất thần đứng tại chỗ, lâu rồi cũng chưa đi khỏi đó.
Rời khỏi tiệm trang sức, Lục An An không hài lòng chỉ vào đầu của Tô Nhan Hề.
“Cậu không thấy tức hay sao?”
Tô Nhan Hề cười rồi lắc đầu: “Chị à, chuyện này không có gì phải tức, vốn dĩ tớ cũng mua không nổi.”
“Nè, tớ nói Cố thiếu phu nhân như cậu sao lại chịu thiệt thòi như vậy à!”
“Được rồi! Đừng giận nữa! Trưa rồi, tớ mời cậu dùng bữa!”
Lục An An giương môi: “Mỳ ăn liền à!”
“Cộng thêm hai trứng om!”
“Hứ ……”
Trong quảng trường, hai người đang ngồi trên chiếc ghế dài, mỗi người giành nhau lon mỳ ăn liền.
Lục An An không nhịn được cau mày: “Tô Nhan Hề, sao cậu lại thích ăn món này vậy?”
“Ngon lắm mà!” Tô Nhan Hề ăn rất thoả mãn.
“Tớ thật sự phục cậu, lần sau ăn thì đừng mời tớ, chị không có rãnh.”
“Hì hì …… cậu có thể hẹn tớ, lúc nào tớ cũng rãnh.”
“Quỷ keo kiệt!” Lục An An mỉm cười, mắt nhìn màn hình lớn trong quảng trường.
“À, anh ta hình như là ……!”.