Một đám đàn ông đứng phía trước sững sờ nhìn cô mà không tự chủ run lên.
Bọn họ quả thật không ngờ Tô Nhan Hề sẽ có cái can đảm ấy.
Nhưng mà cả người đều đã ngấm men say nên bọn họ cũng nhanh chóng xem nhẹ mọi việc, thậm chí còn tiếp tục giở giọng chế giễu như trước, “Ở đây chính là tầng , nếu như nhảy xuống dưới không chết thì cũng tàn phế, cô dám không!?”
“Tôi…” Tô Nhan Hề nghe xong không tự chủ nhìn thử xuống phía dưới, tầng cao ngất khiến đầu cô hơi choáng váng, mau chóng bị dọa sợ phải thu hồi tầm nhìn mà nhắm chặt đôi mắt
Mà phản ứng của cô đã thành công làm biến mất triệt để một chút lo sợ ít ỏi của đám người kia, “Em gái nhỏ của chúng ta sợ rồi sao? Nếu như không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn xuống đây để các anh thương yêu em thật tốt nào!”
Bọn họ lại cùng nhau phát ra tiếng cười càn rỡ, trong đó có một kẻ giống như biết chắc chắn Tô Nhan Hề sẽ không dám nhảy.
Cho nên gã liền chẳng để ý hậu quả mà sải bước đến gần cô.
“Aaaa, các người cút ra!!!”
Tô Nhan Hề nghe tiếng bước chân thì kinh sợ mở mắt, thoáng chốc đã thấy trên cổ tay mình xuất hiện thêm một bàn tay khác.
Cô không chút suy nghĩ hất mạnh tay đối phương ra.
Chỉ là không ngờ tới, hất gã ra làm chính cô cũng tuột tay khỏi lan can, toàn bộ cơ thể mất đi trọng tâm.
Xuôi theo lực hút trái đất ngã về phía sau.
Tô Nhan Hề phản ứng không kịp, bây giờ tóm lấy lan can đã muộn.
Một giây tiếp theo cô cảm giác mọi hô hấp của bản thân gần như dừng lại.
Cô sẽ rơi xuống bên dưới rồi biến thành một đống bầy nhầy xáƈ ŧɦịŧ sao?
Cô sẽ chết đi và biến mất khỏi thế gian này sao?
Cô sẽ không còn được nhìn thấy mẹ nữa rồi sao?
Lúc này đây, hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Tô Nhan Hề.
Nhìn ánh sao trời phía xa kia không ngừng lấp lánh chuyển động, cảnh đẹp thật nhưng lòng cô lại sâu thăm thẳm hố tuyệt vọng.
Cô buông xuôi tất cả, nhắm lại hai mắt.
Một đám đàn ông đáng chết, Tô Nhan Hề cô dù làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho các người đâu!!!
Oa…
Đột nhiên giữa không trung xuất hiện một cỗ lực nắm chặt thân thể cô, khiến cô phải dừng lại lơ lửng.
Tô Nhan Hề chấn động cả người, cơ thể lắc lư qua lại, cô giật mình mở mắt, ngẩng phắt đầu nhìn lên trên.
Khoảnh khắc ấy trong mắt của cô chỉ có mình gương mặt anh tuấn quen thuộc kia.
“...!Cố Tây Thành!”
Trong phút chốc, không hiểu tại sao nước mắt không kiềm chế được thi nhau rơi lã chã chảy xuống theo gò má cô.
Mang theo bi thương tuôn rơi, cũng là vui sướng vỡ oà.
Cố Tây Thành vào thời khắc nguy hiểm gian nan nhất đã nắm lấy tay cô, không để cô rơi xuống.
Trái tim bất an khó chịu của Tô Nhan Hề phút chốc bình tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên cô biết rằng nhìn thấy Cố Tây Thành cũng có thể vui mừng như vậy.
“Cố Tây Thành, mau cứu tôi với!”
“Không muốn chết thì nắm chặt tay của tôi, không cho phép cô buông ra!” Giọng của Cố Tây Thành trầm thấp mang theo cảm giác tuyên bố mệnh lệnh truyền tới.
Khuôn mặt của anh trong đêm tối càng lộ ra vẻ thâm thuý.
Tô Nhan Hề nghe vậy hai mắt đong đầy nước mắt lắc đầu, “Tôi không muốn đâu! Tuyệt đối không muốn chết đâu!”
Cô phải sống sót thật tốt, mẹ vẫn còn đợi cô trở về chăm sóc.
Nghĩ đến mẹ, lòng khao khát sống của cô càng mãnh liệt.
Cô đưa một cái tay khác của mình cố gắng vươn lên bắt lấy tay anh, hai chân giống như bơi lội mà vùng vẫy, dùng sức muốn trèo lên trên.
Cố Tây Thành nhìn dáng vẻ ham sống sợ chết của cô rồi lại trông thấy động tác buồn cười kia.
Trên trán anh đồng loạt rơi xuống mấy đường đen xì, trong lòng bất đắc dĩ không thôi.
Thật hết nói nổi mà!
“Đồ ngốc này! Đừng lộn xộn!”
Sao cô có thể ngốc tới vậy chứ? Chẳng nhẽ cô không biết hiện tại giãy dụa càng khiến anh mất sức hơn sao?
Tô Nhan Hề vẻ mặt cầu xin, dùng ánh mắt cực kì vô tội nhìn Cố Tây Thành, “Ừ, tôi không động đậy nữa, anh mau kéo tôi lên nhanh đi.”
“....” Cố Tây Thành thật sự có xúc động muốn đem cô ném thẳng xuống dưới tầng..