Hề Hề!
Lục An An trừng mắt lên, vươn tay ra để cứu, nhưng tiếc là chỉ bắt được tấm màn che của Tô Nhan Hề.
Dùng lực một chút, tấm màn che rơi khỏi tóc cô, vì thế cũng không thể ngăn cơ thể Tô Nhan Hề ngã xuống.
Khách trong phòng cùng đứng lên, hành động ấy rất đồng loạt.
Xong rồi, xong rồi... Tô Nhan Hề kêu thảm thiết trong lòng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt cô đang quay cuồng, cơ thể cô mất kiểm soát, cô sợ nhắm mắt lại.
Khi sắp ngã, đột nhiên, eo được nắm chặt. Tô Nhan Hề chỉ cảm thấy rằng cơ thể sắp ngã của mình đang được ai đó ôm chặt. Cô kinh ngạc, liền mở mắt, trong phút chốc bắt gặp một đôi mắt đen láy thâm sâu. Bốn mắt gặp nhau, trái tim Tô Nhan Hề không hiểu sao đạp nhanh hơn.
Trán sáng bóng, mũi thẳng, lông mày dày, mắt sâu, như đường nét được chạm khắc tinh xảo, đôi môi mỏng gợi cảm. Người đàn ông này thật đẹp!
- Còn không đứng dậy!
Đôi môi mỏng cất lên, nhưng giọng nói lại lạnh lùng.
Khóe miệng của Tô Nhan Hề giật giật, từ trong ngẩn ngơ tỉnh lại. Lúc này mới phát hiện ra, bản thân đang nằm trong lòng ai đó, mà người này là chú rể hôm nay, Cố Tây Thành, người đàn ông cô phải lấy.
Thấy tay mình nắm chặt nút áo của anh, Tô Nhan Hề ngượng đỏ cả mặt.
- Xin… xin lỗi!
Cô nhanh chóng đứng thẳng dậy, lại quên mình đang đi giày cao gót. Chân bị trẹo, toàn bộ người lại ngã vào lòng anh.
Đầu Tô Nhan Hề đâm thẳng vào cằm của Cố Tây Thành.
- Đáng chết!
Cố Tây Thành bị đau, không thể kìm được chửi thề một tiếng nhỏ. Đôi mắt giận dữ lườm Tô Nhan Hề, giây phút này, anh đột nhiên muốn quăng người phụ nữ trước mặt anh đi.
- Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý!
Tô Nhan Hề gãi đầu vô tội, nhìn Cố Tây Thành.
- Anh không sao chứ?
Bàn tay trắng nõn tự nhiên đưa lên nâng khuôn mặt đẹp trai của Cố Tây Thành, muốn kiểm tra thay anh.
- Tôi xem thử, có vết thương không.
Cố Tây Thành bị hành động của cô làm ngẩn người, trên mặt truyền tới hơi ấm từ tay cô, đột nhiên sự bực tức trong lòng của anh ấy bắt đầu lắng xuống. Cảm giác kỳ lạ này khiến anh nghi ngờ, bất giác nhíu mày, thấp mắt đánh giá Tô Nhan Hề trước mặt anh. Người phụ nữ này... đang quyến rũ anh sao?
Nhưng, tay cô có vẻ rất ấm áp.
Hai bên đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, để lại trong đầu khách khứa sự tò mò.
- Hạ Cẩm Hề nó đang làm gì vậy?
Người khách ngồi hàng trên, một người phụ nữ sang trọng mặc đồ quý phái không hài lòng hỏi người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông này chính là Hạ Chấn Đông, mà người phụ nữ kia là vợ ông Tống Nhã Trân.
Khuôn mặt của Tống Nhã Trân cực kỳ khó coi:
- Lại có thể ở trước mặt nhiều người như này, làm điều đáng xấu hổ như vậy.
- mNó lần đầu tiên làm cô dâu. Có lẽ là hơi căng thẳng!
Hạ Chấn Đông đã cố gắng hết sức để giải thích cho con gái của mình, mặc dù trong lòng ông không thể hiểu nổi.
- Hừm, Nói chuyện kinh doanh trên thương trường tôi cũng chưa thấy nó căng thẳng bao giờ.
- Nhã Trân, sao bà luôn bắt bẻ với con vậy?
- Nó là con gái của ông, không phải con gái tôi.
Giọng Tống Nhã Trân đầy châm biếm, liếc xéo Hạ Chấn Đông.
- Thấy nó làm tôi cảm thấy kinh tởm.
- Bà..."
Hạ Chấn Đông giận đỏ mặt, nhưng ông không thể bắt bẻ lại. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng, không đôi co với bà.
Mà lão phu nhân của Cố gia ngồi cùng một hàng ở phía bên kia, nhìn cảnh tượng trên sân khấu, cau mày một cách vô ý thức.
Đây là đứa cháu dâu bà đích thân chọn, dường như đã khiến bà có vài phần bất ngờ. Hạ Cẩm Hề, nó có thực sự thích hợp làm nữ chủ nhân của Cố gia sao?
Thấy bộ dạng ngã của cô, Cố lão phu nhân lắc đầu liên tục.
- Cô dâu, lễ cưới chưa kết thúc. Em không thể hôn chú rể trước được.
Giọng cười của Tư Đồ Sóc vang lên, ngay lập tức làm dịu bầu không khí xung quanh.
Vì thế, khi các vị khách nghe anh nói vậy, tất cả họ đều cười.
Tô Nhan Hề cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy bàn tay nhỏ nhắn của mình đặt trên khuôn mặt của Cố Tây Thành, khóe mắt đột nhiên giật giật. Nhanh chóng lùi lại một bước, giãn khoảng cách giữa cô và Cố Tây Thành.
Đột nhiên khuôn mặt mất hơi ấm, Cố Tây Thành có chút mất mát cau mày.
Nhưng nghĩ lại, anh có gì để mất chứ?
Gương mặt tuấn tú thâm trầm, hôm nay trúng tà rồi à?
“Anh Cố, lúc nãy có phải suýt chút nữa lau súng phát hỏa rồi không?
Tư Đồ Sóc thì thầm vào tai Cố Tây Thành. Cố Tây Thành vừa hay có cơn bực tức không có chỗ để trút giận, lúc này được Tư Đồ Sóc đón lấy. Nhìn bộ dạng sự thiếu chỉnh đốn của Tư Đồ Sóc, Cố Tây Thành nở nụ cười độc ác. Tiếp đó, dùng khuỷu tay nhanh chóng thúc thật chuẩn vào bụng Tư Đồ Sóc.
Tư Đồ Sóc bị đau, ôm lấy bụng như lại không dám kêu lên, cả khuôn mặt tuấn tú bứt rứt đến phát đỏ. Chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Cố Tây Thành. Cố Tây Thành thẳng vai như không có chuyện gì, lấy chiếc nhẫn từ trong tay cô gái bên cạnh, ném chiếc nhẫn của nữ cho Tô Nhan Hề đang đứng ngẩn ra.
- Tự đeo đi, đám cưới kết thúc!
- Ah?
Tô Nhan Hề hoàn toàn ngây ngốc. Khách khứa như bị sét đánh trên ghế, không thể hiểu nổi nhìn theo Cố Tây Thành. Cố Tây Thành rút chiếc nơ ra, bước về phía trước định rời đi.
Vị linh mục từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, chắn trước mặt anh.
- Chú rể, cậu vẫn chưa tuyên thệ!
-----
Dịch: T
Biên tập: BảoNhi
Team: Mỹ Nữ