Kiều Thanh Thanh cô y như người điên, đứng la hét, dùng tay đùa hết tất cả mọi thứ rơi xuống đất, cô từ từ quỵ xuống trước đống hỗn độn mà cô vừa bày ra rồi bậc khóc lên. Nhưng cô lại rằng, cô không được thua Kiều Ân Ân liền đưa tay gạt nước mắt, cô nhanh chóng tay đứng lên hai tay nắm chặt tức giận nói "Kiều Ân Ân tao không thể cho mày thắng tao được".
Kiều Ân Ân vừa bước vào nhà liền cởi cái áo vest mà Sở Nam đã choàng cho cô ở trên xe xuống, cô ngồi nhanh xuống ghế, tay chống đầu nhắm nhẹ đôi mắt vài giây, nhưng lại mở lên vì một lời nói "Em muốn ăn gì không? Để anh vào bếp làm cho em". Cô liền nhẹ lắc đầu, đưa tay kéo Tần Sở Nam xuống ghế mà nói "Đừng tốt với em vậy mà, em có thể làm mọi thứ tại sao anh lại lo lắng như thế?". Tần Sở Nam liền đưa tay, vuốt nhẹ mái tóc cô nhìn cô mà nói "Vì em là vợ của anh".
Cô nghe những lời anh nói liền im lặng đôi mắt nhìn anh vài giây, anh liền đưa tay ôm cô vào lòng mà nói tiếp " Chuyện quá khứ, nó qua rồi, hãy để nó qua đi, đừng nhớ lại nó sẽ khiến em đau lòng hơn". Cô nghe anh nói xong, liền bậc khóc, ôm chặt lấy anh ngập ngừng nói "Em không muốn nhớ, tại vì anh ta xuất hiện làm quá khứ của em lại xuất hiện". Tần Sở Nam đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ lên vai vuốt ve cô.
Mới sáng sớm, Kiều Thanh Thanh đã đến tận nhà cô, mà la hét um sùm, cô nằm trên phòng nghe thấy tiếng la hét liền bước nhanh xuống giường, bước đến cửa sổ, kéo nhẹ tắm mành đưa mắt nhìn xuống nhà, cô nhìn thấy Kiều Thanh Thanh liền đưa tay kéo cái áo khoác vào nhanh đi xuống dưới. Kiều Thanh Thanh đang cố la hét vì bị cô giúp việc ngân lại, Kiều Ân Ân bước xuống liền nhìn Thanh Thanh nói "Mới sáng sớm, cô đến nhà tôi làm gì?".
Kiều Thanh Thanh liền bước nhanh lại, tay khoanh trước ngực, tiến gần cô đưa mắt nhìn cô lại nhìn xung quanh nói "Nhà đẹp đấy, nhìn cô cũng ra dáng bà chủ lắm đấy". Kiều Ân Ân nghe cô liền im lặng vài giây rồi bước nhanh xuống nhìn Kiều Thanh Thanh nói "Tôi ra dáng bà chủ hay không không liên quan gì đến cô, cô đến đây làm gì nói nhanh đi". Kiều Thanh Thanh liền xoay người, bước ghế sofa đặt nhẹ cái cặp đang cằm trên tay xuống, nhẹ ngồi xuống liếc nhìn Ân Ân nói "Muốn biết, thì tôi cho cô biết, hôm nay tôi đến đây, để dành Sở An lại đấy, tại sao bao nhiêu năm cô sống tốt bên Mỹ sao không sống ở bên đấy luôn đi, tại sao cô lại quay về hả? Tại sao hả? ".
Kiều Ân Ân nghe Kiều Thanh Thanh quát lớn, liền hoảng hốt đứng im lặng vài giây, cô hít thở sau, bước đến Kiều Thanh Thanh mà nói tiếp" Cô không phải đến đây để dành Sở An, vì tôi và anh ấy đã chẳng còn gì nữa cả, anh ấy vẫn trong tay cô, anh ấy vẫn chưa bao giờ đến với tôi, thì cô có quyền gì đến đây để đồi Sở An với tôi hả?". Lời cô vừa nói xong,Kiều Thanh Thanh liền bước đến, đưa tay tán mạnh vào mặt cô, trừng mắt nói "Tại mày, mà Sở An nổi điên với tao, cũng tại mày quay lại nên Sở An chở nên vậy".
Kiều Ân Ân, đưa tay đặt lên mặt, liền liếc mắt nhìn cô, vài giây, Kiều Thanh Thanh trừng mắt tiếp tục đưa tay định tán cô, nhưng lại bị cô nắm lại, tán một cái vào mặt cô mà nói "Kiều Thanh Thanh, cô nghe rõ đây, tôi không phải là Kiều Ân Ân dễ bị cô ân hiếp lúc trước, còn nữa, đừng nổi điên mà đến nhà tôi quậy phá, tôi sẽ không khách sáo đâu, đây là cái tát cảnh cáo cô đó". Kiều Thanh Thanh đưa tay đặt lên mặt, trừng mắt nhìn Ân Ân vài giây rồi xoay người bỏ đi.
Kiều Thanh Thanh bước đến nhà mà đập phá đồ, để hạ cơn giận nhưng cô càng đập phá thì càng giận dữ hơn. Cô đang dùng tay đùa đỗ tất cả đồ xuống, thì bị Sở An anh nắm chặt lại quát to "Này, cô điên sao, mỗi lần cô phát điên thì đập phá đồ thế hả?" Kiều Thanh Thanh, rút mạnh tay lại, ánh mắt giận dữ nhìn chầm chầm vào Tần Sở An quát to "Đúng, tôi điên, tôi điên rồi, điên vì anh đó, vì tôi sợ mất anh đó".
Tần Sở An nghe cô nói những lời liền đưa mắt nhìn cô vài giây, rồi quay người đi, nhưng lại bị Kiều Thanh Thanh cô níu lại bậc khóc mà nói "Sở An, đừng bỏ em, em thật sự yêu anh, em không thể mất anh được đâu, em không thể mất anh mà". Anh mặt cho cô nói, đùa tay cô ra mà xoay người bỏ đi, còn cô, dùng tay hắt đỗ đồ xuống sàn nhà mà từ từ quỵ xuống sàn mà khóc thét lên.
Kiều Ân Ân, cô ngồi trên sofa, cô đang suy nghĩ một chuyện gì đó, cứ im lặng mà chẳng nói chuyện với ai, đến Tần Sở Nam về cô chẳng hay biết, anh bước gần lại cô, lây nhẹ người cô nói "Ân Ân em suy nghĩ chuyện gì thế?". Cô liền hoảng hốt xoay đầu nhìn lại anh nói "Anh về khi nào?".