Tống Thần Vũ nảy sinh nghi ngờ, trầm mặc hỏi: “Nói cho anh biết em đang ở đâu?”
“Ở nhà, có gì sao anh?” Đỗ Lan Hương cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
“Vậy anh vừa nghe thấy cái gì đấy?” Tống Thần Vũ siết chặt điện thoại.
“À, anh nói lời thoại hồi nãy sao, thì em chẳng nói đang xem phim còn gì.” Đỗ Lan Hương rất thản nhiên không để lại chút dấu vết gì.
“Thật không, em quay căn phòng cho anh xem.” Hiển nhiên anh còn chưa tin tưởng, lời cô nói thật sự rất đáng nghi.
Đỗ Lan Hương trong lòng căng thẳng nhưng rất nhanh cô lại cúi mặt xuống tỏ vẻ buồn bã: “Thần Vũ, anh không tin em sao? Anh muốn kiểm soát em à?”
Câu nói của cô đánh thẳng vào tâm anh, lại nhìn khuôn mặt kia của cô anh lại nảy sinh áy náy: “Anh, không phải thế, anh chỉ là…”
“Không sao, anh không tin tưởng em cũng được, để em quay cho anh xem nhưng mà Thần Vũ, em thật sự rất đau lòng đấy.” Dứt lời Đỗ Lan Hương cũng rơi nước mắt, đây cũng không hẳn là diễn cho anh xem mà cô thực sự đã không nhịn nổi nữa, nhìn đến anh cô lại muốn khóc.
Nhìn thấy nước mắt của cô Tống Thần Vũ bắt đầu lúng túng: “Lan Hương, đừng khóc, đừng khóc, anh, anh sai rồi, anh xin lỗi mà.”
Lần đầu tiên Tống Thần Vũ tỏ ra luống cuống tay chân, cầm điện thoại cũng xém chút không vững.
Đỗ Lan Hương ngồi thụp xuống, để úp điện thoại dưới sàn nhà, cô không phải không nghe thấy tiếng anh nhưng không thể đối diện với anh được.
Trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng nói của Tống Thần Vũ nhưng không nghe thấy cô phản hồi mà điện thoại cũng chưa tắt nên anh nhất thời cũng không biết làm sao.
Đỗ Lan Hương sợ anh lo lắng nên đã nhanh chóng sửa sang lại tâm tình cầm điện thoại lên hỏi: “Anh còn muốn em quay phòng cho xem không?”
“Không, không cần, anh chỉ cần em đừng khóc là được, Lan Hương, anh không nên nghi ngờ em, anh chẳng qua là lo sợ em rời xa anh mà thôi, tha thứ cho sự hấp tấp của anh nhé?” Giọng nói của Tống Thần Vũ vô cùng tha thiết lại ẩn chứa sự áy náy.
“Em hiểu.” Đỗ Lan Hương nói ra hai từ này mà đau lòng, lo lắng của anh không hề sai lệch đi đâu cả, cô phải nói anh nhạy bén hay quá yêu thương cô đây?
“Thần Vũ, em cũng xin lỗi anh, đã để anh lo lắng là em không tốt, anh đừng giận em nhé?” Trước khi rời đi có lẽ cô nên nói vài lời cho anh an tâm.
“Không đâu, Lan Hương, phải là anh sợ em giận anh mới đúng.”
“Anh thật ngốc.” Trong lúc này Đỗ Lan Hương chỉ có thể nói được ba từ đó.
“Ừ, anh ngốc thật.” Ngốc vì đã lo lắng thái quá mà vô tình làm cô tổn thương.
“Được rồi, phạt anh về nhà phải mua quà cho em.” Cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện bởi vì cô sắp phải lên máy bay rồi.
“Em muốn gì anh đều có thể mua cho em, em nói đi.”
“Vậy để em suy nghĩ nhé, lát nữa sẽ nhắn tin cho anh, giờ thì em đói bụng rồi muốn ăn cơm.”
“Ừm, em ăn đi anh cũng còn chút việc.”
Cuộc đối thoại kết thúc, nhìn như êm đẹp nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy nặng nề.
Đỗ Lan Hương lau sạch nước mắt xong cũng nghe thấy thông báo chuyến bay đến Trúc Nam sắp khởi hành.
Cô vội vàng mang hành lý đến cửa thông quan số .
Bên này sau khi gọi điện cho Đỗ Lan Hương xong Tống Thần Vũ lại gọi điện đến cho vệ sĩ trong biệt thự hỏi tình hình của cô, biết cô vẫn ở trong nhà anh mới có thể an tâm.
Vùng đất Miên.
“Tôi không nghĩ cô đến sớm hơn tôi tưởng.” Lệ Thủy ngồi trước một cái bàn, trên đó đặt một quyển sách màu đen, ngoài ra không còn cái gì khác.
Lần đầu tiên bước vào căn phòng này Đỗ Lan Hương cảm thấy một sự huyền bí khó nói, giống như lạc vào thế giới mới vậy, khác xa hoàn toàn với thế giới ngoài kia, nó rỗng tuếch, trống trơn không có bất cứ thừ gì nhưng mặt đất và bốn bức tường lại vẽ các hình thù vô cùng đặc biệt, nhìn giống như những ma trận mà cô được xem trong mấy quyển sách kỳ bí.
“Không phải cô nói đến trước mùng sao?” Đỗ Lan Hương đứng giữa căn phòng nhàn nhạt nói.
“Ừm, đúng nhỉ, tôi chỉ là không nghĩ cô sẽ đến thôi, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Lệ Thủy nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị.
“Tôi đã đây rồi còn gì để suy nghĩ nữa.” Đỗ Lan Hương lạnh nhạt đáp.
“Người đàn ông đó tốt đến mức khiến cô phải hy sinh thân mình sao?” Lệ Thủy không hiểu về tình yêu, cô chỉ cho rằng vì người khác mà hy sinh thật là không đáng.
“Vì anh ấy tôi có thể làm tất cả, đừng phí lời nữa khi nào bắt đầu?’ Đỗ Lan Hương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thế nhưng cơ thể vẫn không che giấu được sự căng thẳng.
Lệ Thủy cũng nhìn ra điều đó nên cười khẽ: “Đã bảo là mùng mà, chờ thêm mấy tiếng nữa đi, trong thời gian đó nếu cô thay đổi ý định thì nói cho tôi biết.”
“Sẽ không.” Đỗ Lan Hương vô cùng kiên định.
Lệ Thủy nhìn dáng vẻ của cô lại nhớ đến lời hứa với dì của mình, bà ấy cũng vì đồng môn mà kiên quyết phải phá giải lời nguyền cho người đàn ông kia nhưng kết quả lại khiến mình mất mạng, đã vô số lần cô tự hỏi có đáng hay không lại chẳng nhận được câu trả lời.
Hôm nay bản thân cô cũng vì lời hứa với dì mà đi vào con đường này thêm một lần nữa, nghĩ mà nực cười làm sao.
“Người đàn ông đó không phá giải lời nguyền cũng sống tốt, cô cần gì phải như vậy?” Đây là điều mà Lệ Thủy không bao giờ hiểu được.
“Tốt muốn anh ấy sống khỏe mạnh mà không phải chịu bất kỳ đau đớn nào, thời gian qua anh ấy cực khổ nhiều rồi.”
“Đàn ông chịu đau đớn chút có làm sao.” Lệ Thủy không cho là đúng.
“Đàn ông thì cũng là người.”
Chịu đau một lần hai lần không nói nhưng cứ ngày này qua tháng nọ có là người sắt cũng không chịu nổi.
“Thôi bỏ đi, tôi không khuyên nữa, tôi chỉ hoàn thành sứ mệnh của mình là được, cô nghỉ ngơi chút đi, quá trinh thanh tẩy và dâng hiến khá là đau đớn đấy, cô cần dưỡng sức.” Lệ Thủy nói.
Đỗ Lan Hương ậm ừ nhưng cô không thể nào nghỉ ngơi tốt được, chưa đến ba tiếng nữa thôi cô sẽ phải dâng hiến linh hồn của mình cho vị thần sông ở đây để đổi lấy một giọt nước thánh hay còn gọi là Lệ Hoa Châu.
Lệ Hoa Châu cũng chính là thứ thần thánh có thể giúp anh phá giải lời nguyền.
Nằm mơ cô cũng không nghĩ cách hóa giải lại là như vậy, lúc nghe Lệ Thủy nói mặt mày cô tái tê lại, cả người đông cứng như băng đá ngàn năm.
Dù biết mình sẽ biến mất khỏi thế giới này, dù biết mình sẽ không bao giờ được gặp anh nữa nhưng cô vẫn chọn cách hy sinh, bởi vì cô yêu anh, cô không muốn người mình yêu chịu đau khổ nữa, đây có lẽ là việc làm cuối cùng cô có thể làm cho anh.
Cùng lúc này ở núi Linh Sơn, Tống Thần Vũ đã cùng người của mình tấn công vào chỗ ẩn nấp của Trương Hải Nam và một cuộc đổ máu đã diễn ra.
“Ha ha, Tống Thần Vũ không ngờ lại là mày, mày nghĩ có thể giết được tao sao?” Trương Hải Nam bị lộ tẩy hung tợn cười phá lên, hắn dường như không sợ hãi, vì phía sau còn đám thổ phỉ làm lá chắn.
Thế nhưng càng lúc đám thổ phỉ đã không còn bao nhiêu người, cuộc đọ súng xảy ra khá ác liệt mà bên chiếm ưu thế là người của căn cứ Thần Long.
“Tao không giết mày nhưng sẽ khiến cho mày phải trả giá.” Tống Thần Vũ lạnh lùng bắn ra một phát súng nhưng hiển nhiên không bắn vào điểm chí mạng.
Trương Hải Nam bị trúng đạn lại điên cuồng cười: “Ha ha ha, khá lắm, khá lắm, vậy tao sẽ đấu với mày.”
Trương Hải Nam bắn súng lia lịa về phía anh, trong thoáng chốc cuộc đọ súng trở nên dữ dội hơn bao giờ hết..