Trong giây lát cánh cửa bị người đạp ra một người đàn ông cao to xuất hiện trước cửa, Đỗ Lan Hương không nhìn rõ người nhưng theo bản năng chĩa súng vào đầu hắn lạnh lùng nói: “Cấm nhúc nhích.”
“Là tôi.” Người đàn ông bị dí súng vào đầu lại vô cùng bình tĩnh đáp trả.
Đỗ Lan Hương nghe giọng nói mới nhìn tới khuôn mặt của người đàn ông, hóa ra là Lê Vương.
Cô thở phào một hơi lại đặt khẩu súng xuống: “Anh đến đúng lúc lắm, giúp tôi xử lý những người này đi, cả lầu hai, thư phòng và mật thất nữa.”
Lê Vương nhìn đống hỗn loạn phía trước gật đầu: “Tôi biết rồi, cô chăm sóc cậu ấy đi, còn lại cứ để tôi.”
Đỗ Lan Hương yên lòng lại mang con sói đi đến căn nhà phía đông, nơi đây vô cùng yên tĩnh thoáng mát, rất thích hợp để nghỉ ngơi, chưa kể xung quanh còn có một vườn hoa trà rực rỡ.
Hương hoa trà xộc vào mũi làm người ta thư thả hơn rất nhiều, Đỗ Lan Hương ngồi trên chiếc ghế đẩu bắt đầu băng bó cho con sói.
Thế nhưng khi cô bắt đầu bôi thì thân hình nó giật giật mấy cái.
Bàn tay cầm thuốc của cô khẽ khựng lại: “Thần Vũ, anh không sao chứ?”
Con sói muốn lắc đầu nhưng thân hình lại giật lên hồi, trái tim nó cảm thấy nóng rực như có lửa đang thiêu đốt, nó không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ.
Đỗ Lan Hương nhìn bộ dạng này của nó sợ hãi muốn xem xét thì nó đột nhiên bật người dậy đứng cách xa cô mấy bước.
Đỗ Lan Hương nhất thời không hiểu hành động này của anh lên tiếng dò hỏi: “Thần Vũ…”
Con sói lắc đầu mấy cái tỏ ý cô đừng đến gần, sau đó bộ lông của nó dựng đứng cả lên, thân hình ngã rạp xuống, bốn chân cào trên mặt đất tạo nên tiếng “ken két” dội vào lòng người.
Cô hoảng sợ muốn chạy đến thì nhìn thấy thân hình anh đang dần biến đổi, hai chân trước dần dần biến thành hai tay, mặt sói cũng hóa thành mặt người, nhưng mà quá trình này bị lặp đi lặp lại mất lần, nó không hoàn toàn biến về nguyên dạng mà đến nửa chừng bị ngưng lại, nên khuôn mặt trở thành nửa này nửa kia chưa ra hình thù gì, trông có chút đáng sợ.
Có điều Đỗ Lan Hương không chút sợ hãi ngược lại trái tim phập phồng lên xuống theo từng biến hóa của anh, cô ao ước quá trình này nhanh nhanh một chút nhưng nó lại như đồng hồ chết pin đứng hình tại chỗ.
Tống Thần Vũ vặn vẹo trong khổ sở, anh rất muốn trong vòng một giây có thể biến thành người ngay lập tức nhưng anh có cố thế nào cơ thể cũng không theo điều khiển của anh.
Lại thấy Đỗ Lan Hương đang nhìn mình anh càng thêm hận bộ dạng lúc này, tại sao? Tại sao lại là lúc này? Tại sao lại khiến cô nhìn thấy anh trong thân hình nửa người nửa sói này.
Dù không soi gương anh cũng biết mình có bao nhiêu đáng sợ, anh không muốn cô nhìn thấy dù chỉ một chút.
Tống Thần Vũ bị dày vò cả thân xác lẫn tinh thần, muốn mở miệng kêu cô đi cũng không thể, hiện tại miệng anh còn chưa biến hòa thành hình, nó méo mó đến kinh dị.
“AAA…” Anh vô cùng đau đớn hét lên, thế nhưng tiếng hét vẫn còn kìm bén không thoát ra được.
Nhưng mà nhờ tiếng hét này cơ thể anh có thêm một chút tiến hóa hình hài cũng trở lên rõ ràng hơn.
Đỗ Lan Hương xót hết cả ruột, cô không dám đến gần vị sợ ảnh hưởng đến sự biến hóa của anh, cô chỉ có thể đứng ở đó trơ mắt nhìn anh mà không thể làm gì.
Bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng bất lực, quá trình này lại còn kéo dài đằng đẵng.
Đỗ Lan Hương cảm nhận rõ nỗi đau của anh, lòng cô còn đau hơn thế, nơi lồng ngực gào thét liên hồi.
Lại nói trải qua mười phút gian khổ con sói cuối cùng cũng biến thành thân hình người đàn ông, Đỗ Lan Hương không chờ thêm nữa chạy đến ôm chầm lấy anh, nằm tựa vào lồng ngực rắn chắc thân quen.
“Thần Vũ, hức, anh đau lắm không?” Cô đã không kìm được nước mắt, khóc nức trên ngực anh, dù hỏi câu này hơi thừa thãi nhưng cô không còn biết phải hỏi anh điều gì nữa.
Đã từng chứng kiến anh biến thành sói nhưng chưa bao giờ cô thấy anh biến thành người, không ngờ nó còn đau đớn hơn gấp mười lần như thế, chưa đầy mười lăm phút nhưng đủ dày vò người ta.
Tống Thần Vũ trở lại thành hình người mệt mỏi thở hổn hển, lại cảm nhận nước mắt quanh ngực mình anh muốn nâng tay lên ôm lấy cô nhưng vừa nhấc cánh tay lại vô lực không có sức, anh chỉ có thể gắng gượng nói một câu: “Lan Hương, đừng khóc.”
Cô biết mình không nên khóc thế này nhưng vẫn không nhịn nổi, nghe anh nói cô mới kìm lại nước mắt ngẩng mặt lên hỏi: “Anh thế nào rồi?”
“Ừm, còn tốt, làm em lo lắng rồi, anh nghỉ ngơi một lát là được.” Tống Thần Vũ trả lời, rất nhiều lần anh đều như vậy nên quen rồi, chỉ một lúc cơ thể sẽ hồi phục lại.
Đỗ Lan Hương nghe vậy lại bảo: “Em sẽ ở cùng anh, được chứ?”
“Được.” Tống Thần Vũ ồm ồm nói, hai mắt vì mệt mỏi mà nhắm lại, quá khứ anh biến hình toàn một mình chống chọi lấy, bây giờ có cô rồi thật là tốt biết bao, cho dù sau này anh có biến cả trăm lần, nghìn lần nữa cũng sẽ không cô đơn nữa rồi, chút đớn đau cũng không là gì.
Đó là suy nghĩ của Tống Thần Vũ, Đỗ Lan Hương ngược lại, nhìn anh đau đớn cô chỉ mong tìm ra cách để anh thoát khỏi lời nguyền này.
Hai người hai luồng suy nghĩ khác nhau, cơn gió nhẹ thổi vào lại khiến người ta quên đi ưu tư.
Bên này Lê Vương đã xử lý xong đám người, hắn lại phân phó người làm trong biệt thự dọn dẹp sàn nhà và đồ đạc rơi rớt xung quanh.
Có người không nhịn được lên tiếng: “Cậu Vương, tôi không làm ở đây nữa đâu, cậu nói với thiếu phu nhân cho tôi nghĩ việc đi, tôi xin cậu.”
Một người lên tiếng lại có mấy người khác cũng cùng lúc nói: “Cả chúng tôi nữa, chúng tôi cũng muốn rời đi.”
Lê Vương nhìn bọn họ, trong lòng hiểu bọn họ vì sao lại muốn rời nên không trách móc nhưng hắn cũng không thể quyết định được ngược lại bảo: “Tôi không quyết định được, các người chờ mà nói với thiếu phu nhân đi, trước mắt dọn dẹp chỗ này đi đã.”
“Cậu Vương, chúng tôi…” Có người còn muốn nói Lê Vương lại ngắt lời: “Thiếu phu nhân là người thấu tình đạt lý, các người cứ yên tâm.”
Bọn họ nghe vậy không ai dám lên tiếng nữa, Lê Vương bước ra ngoài lại nhìn về căn nhà phía đông, ánh mắt không dấu được lo lắng, lúc này điện thoại của hắn lại reo lên, nhìn số mất mấy giây hắn mới nghe máy.
Chưa để hắn nói gì bên kia vội vàng nói: “Thế nào rồi?”
“Giải quyết xong rồi.”
“Mẹ kiếp, chuyện là thế nào? Là tên khốn kia bày trò đúng không?” Giọng nói bên kia vô cùng tức giận.
“Tôi thẩm vấn một tên, đúng là như vậy.” Lê Vương nhàn nhạt trả lời.
“Làm sao mà người của hắn có thể vào được biệt thự?” Chuyện này khó mà xảy ra khi biệt thự đã được canh chừng nghiêm ngặt.
Lê Vương áy náy: “Là sơ sót của tôi không tiêu diệt hết tàn dư để hắn ẩn nấp trong đây.”
“Đám sâu bọ này đúng là diệt mãi không hết.”
“Được rồi, tôi còn chút chuyện cần giải quyết, nói chuyện sau đi.” Lê Vương tính cúp máy nhưng người kia lại ngăn: “Khoan đã, cậu còn chưa nói tình hình của Thần Vũ.”
“Tôi cũng không rõ, lúc đến cậu ấy đã biến thành sói, Trịnh Lan Hương đang ở cùng cậu ấy.”
“Ừ, thế thôi, tối tôi ghé.”
Hai người đàn ông kết thúc cuộc nói chuyện Lê Vương lại tiếp tục sắp xếp những chuyện còn lại.
Trời xế chiều Tống Thần Vũ mới hồi phục sức lực, người trong lòng anh không biết đã ngủ từ lúc nào, anh không muốn đánh thức cô nên cứ để mặc như vậy.
Thế nhưng lúc anh nhúc nhích cô cũng đã lờ mờ tỉnh lại, nhìn mình nằm trên người anh không biết bao lâu cô muốn đứng dậy lại bị bàn tay của anh chặn lại: “Đừng nhúc nhích, nằm với anh thêm chút nữa.".