“Khụ khụ khụ.” Trong làn khói mịt mù Đỗ Lan Hương lồm cồm bò dậy, mọi thứ trở nên mờ ảo khiến cô không nhìn thấy cái gì.
Lúc này lại nghe bên ngoài có tiếng xe cấp cứu: “Wiu wiu wiu…”
“Co ai ở trong không, chúng tôi nhận được tin báo có người ngất xỉu.” Giọng nói của một người đàn ông vọng vào.
Đỗ Lan Hương vội vàng gọi: “Khụ, khụ, chúng tôi, chúng tôi ở bên trong.”
Nhân viên y tế nghe thấy giọng nói liền cùng nhau đi vào trong xem xét, không ngờ lại nhìn thấy khói đặc mù mịt giăng kín khắp căn nhà.
“Chuyện gì thế này, cháy, cháy sao?” Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của nhân viên y tế.
“Mau, mau cứu người đi.” Dù mịt mù nhưng bọn họ vẫn còn thấy người bên trong.
Vất vả lắm bọn họ mới có thể mang hai người phụ nữ rời đi, lại tưởng có cháy nên gọi cứu hỏa đến.
Xe cấp cứu vừa đi thì xe cứu hỏa cùng xe của Tống Thần Vũ cũng tới nơi, không để lính cứu hỏa kiểm tra căn nhà anh đã vội vàng chạy vào, vừa lo vừa gọi: “Lan Hương, Lan Hương, em ở đâu?”
Khói cũng tản đi một nửa Tống Thần Vũ bước vào liền thấy chiếc điện thoại cùng đồng hồ gắn trong bom hẹn giờ nằm trên đất, liền chạy đến xem xét.
Căn nhà không bị nổ cũng không có dấu hiệu bị cháy khiến một anh lính cứu hỏa tức giận lên tiếng: “Đùa à? Có cháy gì đâu, người nào gọi điện không biết.”
Sau một lúc kiểm tra cùng ngửi mùi khói anh nhận ra đây chỉ là bom khói không phải bom gây nổ, trong lòng mới thở phào một chút, vậy là cô không có chuyện gì nhưng người đâu mất rồi?
Tống Thần Vũ kiểm tra hết các phòng trong nhà nhưng không thấy người, lúc này mới gọi điện cho người của mình tìm tung tích của cô.
Người của đội cứu hỏa nghĩ chủ nhà trêu bọn họ nên tức giận mắng vài câu nhưng rất nhanh sau đó cũng rời đi, bọn họ còn có công chuyện đâu thể ở đây mãi được.
Năm phút sau Tống Thần Vũ biết Đỗ Lan Hương ở đâu liền lái xe đi thẳng đến đó.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ban Mai.
Đỗ Lan Hương cả người nhếch nhác ngồi bên ngoài phòng chờ chờ cấp cứu, không biết mẹ mình có xảy ra chuyện gì không, cô lo chuyện quả bom hẹn giờ nên không thể kiểm tra kỹ cho mẹ mình được cũng không biết bà có bị gì không.
Cô ngồi lo lắng thấp thỏm thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía này, ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn cả người đầy uy thế nhưng trên mặt không giấu vẻ lo lắng.
“Lan Hương, không sao chứ?” Thấy cô ngồi phía trước người đàn ông dừng bước hỏi thăm.
Đỗ Lan Hương không nhịn được cảm xúc đột nhiên chạy ùa về phía anh, ôm lấy vòng eo chắc chắn kia, có chút nghẹn ngào: “Tống Thần Vũ, anh đến rồi.”
Tống Thần Vũ không ngại bẩn cũng ôm lấy cô dịu giọng hỏi: “Có bị thương đâu không?”
“Không có, nhưng mẹ ngất xỉu rồi.” Đỗ Lan Hương trả lời, tựa vào ngực anh khiến cô cũng bình tĩnh một chút, thân thể vốn dĩ lạnh lẽo run rẩy cũng được sưởi ấm, thật không muốn rời khỏi.
“Không việc gì đâu, đã có tôi ở đây.” Tống Thần Vũ vỗ vai cô, lần đầu tiên an ủi một người phụ nữ anh có chút cứng ngắc, không biết phải nói gì.
Thế nhưng nhiêu đó cũng đủ với Đỗ Lan Hương rồi, không có người bên cạnh lúc khó khăn là chuyện đáng sợ đến cỡ nào nhưng bây giờ bên cạnh cô lại có người đàn ông này.
Từ khi đến thế giới này đây là giờ phút khiến cô ấm áp nhất.
Hai người cứ thế ôm nhau đến khi cửa phòng cấp cứu mở mới buông ra, Đỗ Lan Hương chạy tới chỗ bác sĩ hỏi: “Mẹ tôi không sao chứ?”
“Bị thương nhẹ ở đầu, tay phải bị gãy xương cần được băng bó lại, ngoài ra thân thể có vài chỗ bầm tím không có gì đáng ngại.” Bác sĩ trả lời.
Đỗ Lan Hương nghe vậy trong lòng cả kinh, không biết mẹ mình đã gặp phải chuyện gì, cô lại hỏi: “Vậy mẹ tôi có phải nằm viện không?”
“Người nhà muốn chắc ăn thì để bệnh nhân ở viện vài hôm theo dõi, nếu không đưa về ngay cũng không vấn đề.”
“Vâng, vậy tôi xin cho mẹ tôi ở lại mấy hôm.” Đỗ Lan Hương không suy nghĩ quyết định, cô không muốn mẹ mình xảy ra bất trắc gì.
“Không thành vấn đề, thế thì cô theo y tá làm thủ tục nhập viện đi.” Bác sĩ nói.
Đỗ Lan Hương định rời đi thì Tống Thần Vũ cản lại: “Để tôi.”
Cô nhìn anh, lại nở nụ cười nhẹ: “Được, cảm ơn anh, tôi vào với mẹ trước.”
Hai người lại đi theo hai hướng, Đỗ Lan Hương vào phòng bệnh thì bà Bích cũng lờ mờ tỉnh dậy, cô vui mừng chạy đến hỏi: “Mẹ sao rồi, có còn đau ở đâu không?”
“Mẹ không sao, Hương, đây là đâu?” Bà Bích mơ màng hỏi, mỗi lần bà ngất xỉu là ở một nơi khác nhau khiến bà khó phân biệt.
“Bệnh viện, mẹ, con đi một lát mà thôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đỗ Lan Hương lúc này mới bắt đầu hỏi chuyện.
Bà Bích nghĩ lại chuyện đã xảy ra mà hoảng, sau đó kể toàn bộ sự việc cho cô nghe, giọng nói vừa tức vừa run.
“Con bé đó ăn nói vô cùng hỗn xược, căn bản không để lời nói của mẹ vào lòng.”
Đỗ Lan Hương càng nghe sắc mặt càng sa sầm, cô không nghĩ cô gái lại độc ác đến vậy, người lớn cũng có thể ra tay được, thủ đoạn của cô ta cô cũng đã trải qua nên biết đau đớn cỡ nào.
Đỗ Lan Hương nhẹ nhàng nói: “Mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh, con sẽ giải quyết chuyện này.”
“Ừm.” Bà Bích tỉnh dậy nói được vài câu lại liu riu ngủ, Đỗ Lan Hương cẩn thận đắp chăn cho bà sau đó rời khỏi phòng.
Vừa hay Tống Thần Vũ cũng quay trở lại, cô nhìn anh một lúc mới nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, về chuyện của mẹ tôi…”
Đỗ Lan Hương đang nói thì bị anh ngắt lời: “Trước tiên em thay bộ đồ này đi sau đó muốn nói gì thì nói.”
Tống Thần Vũ đưa cho cô một túi xách, Đỗ Lan Hương nhìn cái túi thiết kế tinh xảo liền biết đây là đồ hiệu, cô cầm lấy trong lòng có một tia ngọt ngào lạ chảy qua, cảm giác được người quan tâm là thế này sao.
Lúc trước cô sống độc lập, kiên cường nên không cần ai phải lo lắng cho mình, ngược lại cô toàn đi lo lắng cho người ta, đến thế giới này cũng vậy, cô một mình chịu đựng tất cả, chưa oán hận hay than vãn điều gì, có chăng chỉ là trách ông trời đã đưa cô đến nơi xa lạ này mà thôi.
Chính vì thế khi có người tự nhiên quan tâm đến mình, mà đặc biệt người đó còn là người chồng trên danh nghĩa này khiến đầu tim cô không khỏi rung lên một cái, cảm giác vô cùng khác lạ cô chưa từng trải qua.
“Sao vậy?” Thấy cô còn đứng đó chưa cầm Tống Thần Vũ lên tiếng hỏi.
Đỗ Lan Hương điều chỉnh lại cảm xúc lắc đầu: “Không có gì, một lần nữa cảm ơn anh.”
Cô cầm lấy cái túi rồi đi về phía nhà vệ sinh, Tống Thần Vũ nhìn bóng dáng của cô lại đứng tại chỗ chờ.
Năm phút sau Đỗ Lan Hương quay lại trên người mặc chiếc váy màu xanh biếc, khuôn mặt lấm lem nhem nhuốc được cô tẩy rửa trở nên sáng sủa hẳn ra, kết hợp với bộ váy trông thật sự mê người, mặc dù cô không có chút trang điểm nào.
Có lẽ từ khi cưới cô về đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ cô như vậy, mỗi lần anh đều rất ghét gương mặt này của cô, nó khiến anh nghĩ đến đêm kinh tởm đó, thế nhưng không hiểu sao lúc này anh lại muốn nhìn cô nhiều thêm một chút.
Đỗ Lan Hương cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô không chịu được ánh mắt này liền hỏi: “Trông tôi có gì không ổn sao?”
Tống Thần Vũ theo bản năng lắc đầu: “Không có, rất đẹp.”.