Trương Nhã: [Ôi, ánh mắt của anh Hoắc Thâm lúc nhìn bọn mình có lẽ sau này sẽ không cho tụi mình tiếp xúc với Lê Nhất Ninh nữa đâu.]
Giản Viên Viên: [Tôi đồng ý, Hoắc tổng đáng sợ quá đi thôi]
Trương Nhã: [Lê Nhất Ninh cô còn sống không.]
Giản Viên Viên: [Có thể đã bị giày vò chết đi sống lại rồi.]
Trương Nhã: [Khà khà khà, là kiểu nào nha.] Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt không biết nói sao.
Cô liếc nhìn người đàn ông đang khép mắt dưỡng thần bên cạnh, cúi đầu gõ chữ.
Lê Nhất Nin cùng nhau đây này,
Bọn mình vẫn nghiêm chỉnh ngồi các cậu nói gì đấy.]
Giản Viên Viên: [Không đúng, vậy rồi mà Hoắc tổng còn có thể nhịn? Cậu đã gàn bướng thành vậy rồi, nếu là mình thì đã sớm bá vương ngạnh thượng cung (1) rồi.]
Trương Nhã: [??? Không ngờ cô là như vậy đấy Viên Viên!!]Lê Nhất Ninh: [...... Tôi luôn cảm thấy Hoắc Thâm đang có âm mưu, còn chưa lấy ra sử dụng.]
Trương Nhã: [Có thể là đợi bọn cô về nhà rồi, Hoắc tổng sẽ trói cô ở trong nhà, thế này thế nọ.]
Giản Viên Viên: [Đại tiểu thư, thế này thế nọ là thế nào mau nói rõ ràng cho Ninh Ninh chúng ta biết đi chứ.]
Thấy hai người càng nói càng đi lệch hướng, Lê Nhất Ninh dứt khoát cất điện thoại đi.
Không nói chuyện với các cô ấy nữa, như thế là đủ rồi!!
Cô khép mắt lại, thuận thế ngả lưng về phía sau chuẩn bị nghỉ ngơi.
Máy bay tư nhân tốt ở chỗ là không cần đày đọa bản thân ngồi mãi, muốn nằm thì có thể nằm.
Cô nhắm mắt lại, không biết là do những lời của Trương Nhã và Giản Viên Viên nói ảnh hưởng tới cô hay là thế nào, cô vừa ngủ thì mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Hoắc Thâm trói cô lại thật.
Sau đó không nhanh không chậm đi về phía cô còn khom lưng nhìn cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái...... thậm chí anh còn không cho Lê Nhất Ninh động đậy, hôn khắp người cô.
Lê Nhất Ninh bắt đầu vùng vẫy, anh lại không cho. Cứ thế ra sức giày vò cô, tới cuối cùng còn cố ý giở trò xấu..... dạy cô nói những lời lưu manh mà thường ngày không hề nói ra.
Những lời đó thành công làm Lê Nhất Ninh kinh ngạc tới phát ngốc.
Cô cho rằng..... người đàn ông cấm dục như Hoắc Thâm sẽ không hiểu những chuyện này, kết quả không ngờ tới đàn ông đều như nhau cả.
Sau đó, anh thậm chí còn phủ người mình một cái, Lê Nhất Ninh tỉnh khỏi cơn mộng.
Cô thở hổn hển mở mắt ra, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ở gần ngay trước mắt.
Là mắt mày của người trong mộng, có điều...... vẻ mặt thiếu đi một chút gì đó.
Ngay sau đó, Lê Nhất Ninh cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Cô cứ nhìn chằm chăm Hoäắc Thâm như vậy, cổ họng khàn khàn gọi anh một tiếng: “Hoắc Thâm.”
Hoắc Thâm khựng lại, 'ừm' một tiếng: “Tới nhà rồi.”
“Hả?” Lê Nhất Ninh xoay đầu, lúc này mới phát hiện hai người đã đi vào phòng ngủ rồi.
Cô ngủ như chết vậy ư?
Cô tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông còn đang ở bên cạnh: “...... Vừa rồi anh không gọi tôi sao?”
“Gọi rồi.”
Hoäc Thâm nhàn nhạt nói: “Em không phản ứng.”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn cái tay của mình còn nắm lấy quần áo của Hoắc Thâm, con ngươi đảo một vòng đột nhiên kéo Hoắc Thâm về phía mình.
Cơ thể Hoắc Thâm khựng lại, cúi đầu nhìn cô, cảm xúc trong mắt phức tạp không rõ.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lê Nhất Ninh mỉm cười, khóe môi cong lên, tay nhanh chóng đổi vị trí đổi thành ôm cổ của Hoắc Thâm, cô ngửa đầu chủ động hôn lên.