“Tự cậu kiểm điểm lại xem.”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Cô đá chăn ra, rầu rĩ gào to một tiếng: “Phiền chết đi được.”
Giản Viên Viên phì cười: “Phiền chỗ nào chứ, khá tốt cơ mà.”
Cô ấy thở dài một hơi: “Nói thật đấy, trước kia mình còn cho rằng cậu muốn ngoại tình làm ra chuyện gì quá phận thật, nhưng may cậu biết lạc lối quay đầu là bờ rồi.”
“Ừm”
Giản Viên Viên vỗ đầu cô: “Nhưng mà cũng đừng miễn cưỡng bản thân, cậu và Hoäc Thâm mới có sớm chiều ở chung mấy tháng đâu chứ, đừng vội bày tỏ thái độ."
Cô ấy đắc ý nói: “Lại nói, nếu Hoắc Thâm có ý với cậu thật thì cứ để đàn ông theo đuổi một phen, tránh cho bọn họ cho rằng phụ nữ dễ dỗ như vậy.”
Lê Nhất Ninh bị chọc cười thành công.
“Lời cậu nói rất có lý.”
“Phải không.”“Đúng.”
Bầu không khí bên Lê Nhất Ninh rất tốt, nhưng bên Hoắc Thâm thì không được như vậy.
Chú Hứa cảm thấy chức quản gia này hơi khó làm rồi.
Ông nhìn vẻ mặt nặng nề của Hoắc Thâm, chỉ cảm thấy sắp bị tội oan rồi.
Nghĩ ngợi một chút, chú Hứa ho một tiếng: “Ông chủ, bữa tối muốn ăn gì?”
Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn ông một cái: “Không ăn.”
Chú Hứa:
Không phải, sao lại nổi tính trẻ con ở đây rồi. Ông nghẹn một cái, nói lời thấm thía khuyên anh: “Ông chủ vẫn nên ăn chút gì đó đi, bằng không bà chủ sẽ
lo lắng đấy.”
Hoắc Thâm lành lạnh nhìn ông một cái: “Không lo lắng đâu.”
Chú Hứ:
Vợ chồng hai người xảy ra chuyện gì thế!
Trong nhà yên lặng chốc lát, người làm còn lại không hề dám phát ra tiếng.
Bỗng, điện thoại của Hoäc Thâm vang lên.
Anh nhấc máy. “Hoắc tổng, bà chủ đã tới nơi rồi.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt: “Tôi biết rồi, trông người cho tốt.”
“Vâng.”
Vệ sĩ khựng lại rồi nói: “Vậy Hoäc tổng còn có gì muốn phân phó không ạ.”
“Buổi chiều bà chủ làm những gì?” Vệ sĩ báo cáo đúng sự thật.
Hoắc Thâm đáp một câu: “Tôi biết rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, chú Hứa nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt sáng ngời: “Bà chủ tới nơi nghỉ mát rồi đúng không?”
“Ừm”
“Ông chủ cũng đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.” Chú Hứa hỏi: “Hay là ông chủ cũng dẫn chú Hứa đi nghỉ mát?”
Chú Hứa tủi thân nói: “Haiz, đã hai năm chú Hứa không ra ngoài rồi.”
Hoắc Thâm....
Anh cong khóe lên, nhìn chú Hứa nói: “Đúng là ý kiến hay.”
Chú Hứa: “Như vậy tức là ông chủ đồng ý rồi?”
Hoắc Thâm khựng lại, đứng dậy lên lầu:
“Không có.”
Chú Hứa:?