Hoắc Thâm khựng lại, vốn còn cho rằng cô sẽ không nhận máy.
“Bây giờ đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh vẫn còn rất bình thản mà nhấp một ngụm cà phê: “Tôi đang ở bên ngoài uống trà chiều với bọn Giản Viên Viên, sao thế?”
Hoắc Thâm khựng lại, lạnh lùng liếc Dư Hưng một cái, thấp giọng hỏi: “Có xem weibo chưa?”
“..... Xem rồi.”
Lê Nhất Ninh to gan thừa nhận.
Cổ họng Hoắc Thâm chuyển động, không hiểu sao lại nghe ra ý của hai chữ này.
Anh cười một tiếng: “Không hỏi xảy ra chuyện gì sao?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi, mặt đầy vẻ tôi rất khoang dung rộng lượng: “Hỏi cái gì?”
Hoắc Thâm: “
Trương Nhã và Giản Viên Viên đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt dựng ngón tay cái với cô.
Được đấy Lê xinh đẹp.Giọng Hoắc Thâm lạnh nhạt, ngoại trừ lúc mới đầu để Lê Nhất Ninh cảm nhận được một chút căng thẳng ra, còn lại thì gân như không có gì.
Anh 'ừm một tiếng: “Không có quan hệ.”
“Cái gì?” Lê Nhất Ninh rất là bình tĩnh.
Hoắc Thâm lặp lại lần nữa: “Tôi với người đó không có quan hệ gì, mấy bức ảnh đó là do vấn đề ở góc chụp.” Anh khựng lại chốc lát, nhàn nhạt nói: “Còn nữa, khi đó là ở trường quay.”
“Ờ.” Lê Nhất Ninh kéo dài âm cuối: “Tôi biết rồi.”
Hoắc Thâm nghe xong, bỗng nhiên thấy yên tâm.
Kết quả, một giây sau anh liên nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô vợ nhà mình vang ở bên tai: “Đúng rồi, tôi nói với anh một chuyện.”
Hoắc Thâm: “..... Em nói.”
Lê Nhất Ninh nhìn Giản Viên Viên một cái, nháy mắt ra hiệu: “Tôi với Giản Viên Viên còn có Trương Nhã vừa nhìn thấy một thôn trang nghỉ mát không tệ, ba chúng tôi định lát nữa sẽ xuất phát đi chơi một chuyến, mấy ngày tới sẽ không về nhà nên nhờ anh nói với chú Hứa một tiếng.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hết mấy giây.
Lê Nhất Ninh alo một tiếng: “Hoắc Thâm.”
Hoắc Thâm bóp mày: “Tôi ở đây.”
“Nhớ giúp tôi nói với chú Hứa.”
“Thôn trang nghỉ mát nằm ở đâu?”
Lê Nhất Ninh trợn to mắt nhìn Giản Viên Viên.
Giản Viên không hổ là bạn tốt, vội vàng lấy điện thoại ra tra Baidu trực tiếp chọn một nơi cho Lê Nhất Ninh xem.
Lê Nhất Ninh gật gật đầu: “Ở thành phố C.”
“Mua vé máy bay rồi?”
Lê Nhất Ninh: “?”
“Không có”
“Cho người đưa các em qua đó?”
Lê Nhất Ninh nghẹn, vội vàng ni cần, bọn tôi tự nghĩ cách đi.”
“Thế thì không
“Ừm”
Hai người bỗng rơi vào im lặng, Lê Nhất Ninh tự tiếp thêm dũng khí: “Cúp đây.”
Nói xong, cô bỗng cúp điện thoại không hề do dự. Giản Viên Viên và Trương Nhã lau mắt mà nhìn cô. “Được đấy Lê xinh đẹp.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày, tiếp nhận lời khen ngợi của hai người.
“Nhưng mà tôi muốn hỏi....... chúng ta phải đi thôn trang nghỉ mát đó chơi thật sao?” Trương Nhã có chút nóng lòng muốn thử: “Cảm thấy nơi đó khá đẹp đấy nha.”
“Đi chứ.” Lê xinh đẹp cậy mạnh nói: “Đi tiêu tiền tại sao không đi chứ, tôi đã nói tới vậy rồi nếu không đi chẳng phải là mất mặt sao.”
Giản Viên Viên phì cười, nhìn cô nói: “Lúc cậu vừa nói xong lời này, Hoắc Thâm có phản ứng gì?”
Lê Nhất Ninh ăn một miếng bánh ngọt, nghĩ ngợi: “Không có phản ứng gì.”
Ở bên kia, sau khi nhìn thấy Hoắc Thâm lạnh mặt cúp điện thoại xong, Dư Hưng vô thức muốn chạy.
Nhưng anh ta không dám.