không hạnh phúc, anh sớm đã xem nhẹ hôn nhân rồi.
Hôn nhân đối với kiểu gia đình bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là nghĩa vụ phải làm mà thôi.
Cho dù như vậy anh vẫn xem trọng vấn đề em tình tôi nguyện như cũ. Lê Nhất Ninh đã không muốn, anh cũng không cưỡng ép.
Giống như vừa rồi, là bị cơn giận làm mụ mị đầu óc.
Nhưng Hoäc Thâm biết cho dù anh có hôn xuống, chỉ cần Lê Nhất Ninh ra sức phản kháng anh sẽ dừng lại.
Trong phòng yên lặng chốc lát.
Những lời lên án của Lê Nhất Ninh hãy còn văng vắng bên tai, Hoäc Thâm đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sau khi Lê Nhất Ninh nói xong thì lén lút dùng dư quang ánh mắt đánh giá người đàn ông cách đó không xa một cái.
Trùng hợp thế nào lại bị người ta bắt trúng.
Lê Nhất Ninh thầm cảm thấy không hay, bèn vội vàng che giấu: “Tôi......”
“Đó là quà gì." “Hả?Hoäc Thâm vờ như không nhìn thấy, thong thả đi về phía. cô, thấp giọng hỏi: “Quà đâu.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, vội vàng nói: “Măng sét và đồng hồ” Lúc này cô cũng không hơi sức đâu mà nghĩ tại sao Hoắc Thâm đột nhiên đã tin rồi, tại sao Hoắc Thâm lại dễ nói chuyện như vậy, cô cầm hộp quà ở bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn mở ra: “Những thứ này đều mua cho anh cả.”
Phía trước là năm đôi măng sét trong đó có hai cái không cùng nhãn hiệu, kiểu dáng của mỗi một đôi thật ra hơi tương tự nhau nhưng chỉ tiết khác nhau, có màu đen và màu xanh lam trông đẹp đế khác thường.
Mở bên còn lại thì là một chiếc đồng hồ kiểu, Hoắc Thâm nhìn thấy lại có phần bất ngờ.
Chiếc đồng hồ đó vừa có mặt trên thị trường, trong nước giới hạn chỉ có năm cái, giả cả tuy không đắt lắm nhưng thắng ở chỗ kiểu dáng mới lạ, hôm qua anh vừa nhìn thấy trên tạp chí còn chưa kịp để trợ lý đi đặt thì cô vợ nhà mình đã mua về rồi.
Lê Nhất Ninh cẩn thận dè dặt quan sát vẻ mặt của Hoäc. Thâm, sau khi nhìn thấy vẻ mặt giãn ra của anh cô mới dần hạ trái tim xuống.
“Anh muốn đeo thử không?”
Nịnh nọt mà thì cũng phải làm cho có trình độ.
Hoäc Thâm nhìn tia nhảy nhót lướt qua trong mắt cô, anh “ừ một tiếng: “Được.”
Nói xong, anh duỗi tay ra. Lê Nhất Ninh: “?”
Cô sững người, vội vàng nói: “Được thôi, tôi đeo thử đồng hồ cho anh nhé, măng sét thì để mai thử cũng được.”
“Ừm/
Nói thật, đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh đeo đồng hồ cho đàn ông.
Bản thân cô đeo cho mình thì khá thành thạo, nhưng đổi lại làm phục vụ cho người khác thì không được thuận tay lắm.
Cổ tay của Hoäc Thâm nóng hơn của cô nhiều cũng có độ cứng chỉ thuộc về đàn ông mới có, ngón tay của cô không cảm thận chạm vào da anh, cô cảm thấy bụng ngón tay như đang bị bỏng.
Cố gắng ép trái tim bỗng đập hơi nhanh của mình xuống, Lê Nhất Ninh thận trọng dè dặt cuối cùng cũng đeo xong cho. Hoắc Thâm.
Cô nhanh chóng dịch ra một bước nhỏ, mắt mày cong cong nói: “Anh nhìn xem, có thích không?”
Hoäc Thâm nhìn một cái, không thể không nói mắt thẩm mỹ của cô không tệ.
“Không tệ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức vui vẻ. “Mäắt thẩm mỹ của tôi rất tốt đúng không?” Hoäc Thâm liếc nhìn cô, không nói chuyện. Lê Nhất Ninh ngừng lại, tự giác im miệng.
Không thể đắc ý quên hình tượng quá mức, không thể chấp nhận được.
Hoäc Thâm nhìn thấy cô thu sắc mặt lại, chỉ cảm thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của cô vợ nhà mình nhanh hơn trong
tưởng tượng của anh nhiều.
Anh ho một tiếng, thấp giọng hỏi: “Hôm nay chỉ mua bấy nhiêu?”
“Ừm” “Không mua cho bản thân?”
Lê Nhất Ninh hoảng hốt chốc lát, vừa định nói mua rồi thì đã nghe Hoäc Thâm hỏi: “Card không đủ quẹt?”
Anh nói: “Ngày mai để trợ lý lấy cho em một tấm card mới: