Thuốc này....... Hình như còn khiến người ta cảm động hơn cả việc cô lừa Hoắc Thâm mấy cái túi xách nữa.
Lê Nhất Ninh không biết nói sao tâm tình của mình lúc này, chính là có hơi cảm động nói không nên lời và hoảng hốt
không biết từ đâu tới.
Cô mím môi, nhìn chú Hứa: “Không phải do bản thân chú muốn tới sao?”
Chú Hứa mỉm cười: “Đương nhiên, tôi nào có quyền lợi xin điều động máy bay trực thăng chứ.”
Lê Nhất Ninh “ồ” một tiếng, cố ép khóe môi đang vểnh cao lên của mình xuống: “Vậy chú Hứa thay con cám ơn anh ấy nhé.”
Nghe xong, chú Hứa buồn cười nhìn cô: “Chuyện này phải đích thân tiểu thư cám ơn mới có thành ý." Ông nhìn một cái: “Buổi tối còn cần làm cơm không?”
“Cần ạ”
“Vậy chú Hứa tới giúp nhé?”Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn nhân viên công tác: “Được không?”
Nhân viên công tác không còn gì để nói nữa, nghĩ dù sao cũng sắp kết thúc rồi nên gật đầu: “Được”
Lê Nhất Ninh cười rạng rỡ: “Được ạ, cám ơn chú Hứall Muốn ăn món cá kho chú Hứa làm!”
“Không thành vấn đề.”
Lâm Du và Tề Thao tỏ vẻ khâm phục đối với năng lực muốn máy bay trực thăng là có thể niệm chú điều máy bay trực thăng tới của Lê Nhất Ninh, đồng thời cũng có cái nhìn mới về Lê Nhất Ninh.
Với năng lực này không phải là gia đình bình thường có thể chống đỡ được đâu.
Sau khi về tới quán trọ, Hề Tử Đồng lấy lý do cơ thể không khỏe về phòng nghỉ ngơi, Lê Nhất Ninh cũng không hơi sức quan tâm người này nữa dù sao ngày mai cô ta cũng đi rồi.
Tối đó một đám người ăn một bữa tối nhộn nhịp do chú Hứa làm, đối với tay nghề của ông luôn khen ngợi không ngớt.
Ngày hôm sau, Hề Tử Đồng và hai khách trọ khó đối phó kia rời khỏi quán.
Bọn họ còn một đợt khách trọ mới, đợt khách trọ cuối cùng là bạn bè của Lâm Du và Tê Thao, ấm áp hơn rất nhiều.
Tới ngày cuối cùng, Lê Nhất Ninh nhìn nơi này quả thật có chút không nỡ, đương nhiên, chỉ có một chút xíu thôi.
Cô vẫn rất muốn về nhà, cô nhớ nhung căn phòng quần áo của cô rồi hức hức hức.
Chạng vạng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh cuối cùng cũng về tới nhà.
Việc đầu tiên sau khi về nhà, cô nhìn cũng không thèm
nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha phòng khách, sau khi ném hành lý cho chú Hứa rồi cô chạy thẳng lên lầu.
Hoắc Thâm: “......”
Anh và chú Hứa đưa mắt nhìn nhau.
Chú Hứa sờ mũi nói: “Bà chủ nói nhớ phòng quần áo của cô ấy rồi.
Hoắc Thâm nghẹn.
Lê Nhất Ninh thật sự rất nhớ, sau khi đi vào phòng quần áo nhìn những chiếc túi lấp lánh được xếp ngăn nắp của mình, cô mới cảm thấy cuộc đời đủ đầy và thăng hoa.
Quả nhiên, túi trị được bách bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng quần áo, Lê Nhất Ninh dứt khoát đi tắm một cái, thay ra một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi lê dép thong thả xuống lầu.
Đến lúc này cô mới nhìn thấy trên sô pha có người.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh có chút kinh ngạc: “Anh ở nhà?”
Hoắc Thâm: “......"