Nhân viên công tác cũng bị cô chọc cười, vội vàng nói: “Các fan nghe thấy cả chưa, sau này đừng măng Ninh Ninh của chúng ta nữa, Ninh Ninh của chúng ta cực đáng yêu đúng không.”
Lê Nhất Ninh: “Đúng!”
Tất cả mọi người: “......
Đạn mạc: [Ha ha ha ha ha tôi sắp bị Lê Nhất Ninh chọc cười chết rồi, sao lại có người tự khen mình đáng yêu vậy chứ.]
[Hu hu hu hu thì ra Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm còn có quan hệ như vậy, vậy những lời trước kia cô ấy nói cũng không sai mà.]
[Xin lỗi Lê Nhất Ninh, trước kia trách nhầm cô rồi.]
[Xem trực tiếp rồi coi như là biết được sự thật, xin lỗi Ninh Ninh, tôi sắp từ anti chuyển thành fan của cô rồi.]
[Đáng yêu quá, kiểu cô gái xinh đẹp vừa ngốc nghếch vừa thông minh này ai mà không thích chứ, tôi quyết định thành fan rồilLê Nhất Ninh không biết chuyện trên đạn mạc, sau khi nhận phỏng vấn xong, cô và Hoắc Thâm lập tức trở về quán trọ ngay.
Đợi lúc mấy người Đồng Nhiễm trở về, Lê Nhất Ninh đã tắm rửa xong ngồi ở phòng khách viết linh tỉnh rồi.
Còn như Hoắc Thâm, thì đã tắt mic ở trong phòng gọi điện thoại.
Với già vị(1) của Hoắc Thâm, anh muốn làm thế nào tổ tiết mục cũng không có ý kiến gì cả.
Chú Hứa xem trực tiếp xong thì giây đầu tiên đã gọi điện thoại ngay cho Hoắc Thâm.
“Thiếu gia, hôm nay cậu làm tốt lắm.” Giọng Hoắc Thâm lạnh tanh: “Hài lòng rồi?”
Chú Hứa cười một tiếng: “Có phải thiếu gia cũng phát hiện thật ra bà chủ rất đáng yêu không?”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Chú Hứa cũng không sợ anh, nói lời thấm thía: “Tiếp xúc nhiều tìm hiểu nhiều, tuy bà chủ vẫn còn kháng cự cậu nhưng vẫn còn hy vọng mà đúng không.”
Hoắc Thâm vừa định giải thích anh không có suy nghĩ gì về Lê Nhất Ninh cả, nhưng nghĩ tới tính cách hay càm ràm của chú Hứa, anh cũng thôi không nói nữa.
Bỏ đi, lười phải giải thích.
“Ninh Ninh, sao chỉ có mình cô ở đây, thầy Hoắc đâu?”
Lê Nhất Ninh nhìn cô ta một cái: “Chắc là trong phòng ngủ.
Đồng Nhiễm “a' một tiếng: “Thầy Hoắc sớm như vậy đã ngủ rồi sao.”
Lê Nhất Ninh lắc đầu, vùi đầu tiếp tục viết: “Không biết, cô có thể đi hỏi mà”
Đồng Nhiễm: “......”
Cô ta thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lê Nhất Ninh, hạ giọng hỏi: “Hai người về đây lúc mấy giờ, xuống núi xong là về thẳng đây luôn à?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Đồng Nhiễm vẫn không kìm được cơn tò mò: “Không đi nơi nào khác sao, thầy Hoắc về rồi là về phòng ngủ ngay sao?”
Tay cầm bút của Lê Nhất Ninh dừng lại, cô đặt bút xuống lạnh lùng nhìn cô ta: “Đồng Nhiễm, nếu cô thật sự muốn biết tỉ mỉ từ đầu tới cuối, cô có thể đích thân đi hỏi thây Hoắc. Hoặc đi hỏi xin tổ tiết mục một video, sẽ rõ ngay thôi.”
Nghe xong, Đồng Nhiễm ra vẻ đáng thương nhìn cô: “Ninh
Ninh, tôi chỉ quan tâm thầy Hoắc mới hỏi thôi mà, sao cô lại không kiên nhãn như vậy, cô không thích tôi phải không.”