Hai người cùng đi chung với Hoắc Thâm, trên đường Đồng Nhiễm luôn muốn nói nhiều hơn với Hoắc Thâm, trò chuyện được mấy câu trong lời lẽ có tránh khỏi bắt đầu mập mờ.
Mà Đồng Nhiễm và Giang Nguyên vốn chính là quan hệ mập mờ chàng có tình thiếp có ý, nghe thấy Đồng Nhiễm nói những lời đó với Hoắc Thâm cho dù Hoắc Thâm là thân tượng của mình đi nữa, Giang Nguyên cũng cảm thấy có chút không thoải mái, anh ta cảm thấy Đồng Nhiễm quá trớn rồi.
Cho nên lúc Hoắc Thâm bỏ lại câu tôi muốn đi dạo một mình”, Giang Nguyên đã ra hiệu cho Đồng Nhiễm tắt mic.
Đồng Nhiễm tắt mic rồi, giành nói trước: “Giang Nguyên, làm sao vậy, đột nhiên muốn em tắt mic.”
Giang Nguyên nhìn cô ra, sắc mặt tái xanh: “Em không cảm thấy hành động vừa rồi có chút quá trớn sao?”
Đồng Nhiễm kinh ngạc nhìn anh ta, không hiểu gì cả: “Em quá trớn chỗ nào chứ.”
Giang Nguyên không thể nhịn được nữa: “Lúc em nhìn Hoắc Thâm có thể đừng vồ vã xông lên được không, người ta không hề thích.”
Nghe xong, Đồng Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Còn chuyện anh nhìn Lê Nhất Ninh thì sao, anh dám nói anh không có mềm lòng với Lê Nhất Ninh không?”
Giang Nguyên không lên tiếng.
Đồng Nhiễm cười giễu một tiếng: “Em chán ghét Lê Nhất Ninh lắm rồi, rõ ràng chính là một đại tiểu thư kiêu ngạo, chuyện gì cũng không làm nhưng lại tỏ vẻ bản thân hiền lành đáng yêu.”
Cô ta đỏ mắt, nhìn Giang Nguyên mà ầng ậc nước mắt: “Anh còn bị dáng vẻ đó của cô ta thu hút phải không?”
Nhìn thấy người đẹp rơi nước mắt, đàn ông luôn không nỡ nhìn.
Giang Nguyên vội nói: “Anh không có.” Anh ta nhìn ống kính đằng xa một cái: “Chúng ta không thích hợp nói chuyện đó vào lúc này, thợ quay phim vẫn còn ở đây đấy.”
Nghĩ ngợi chốc lát, anh ta võ đầu Đồng Nhiễm, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi về phía bên đó dạo đi, chỉ hai chúng ta thôi.”“Ừm!"
Lê Nhất Ninh không hề biết chuyện này. Cô hỏi Hoắc Thâm đã đi đâu.
Hoắc Thâm tò mò, chỉ chỉ: “Bên đó.” “Bên đó có nhiều người không?”
“Có một đoàn du lịch.”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh sáng lên: “Phải không, vậy chúng ta qua đó đi.”
Hoắc Thâm nhìn cô lấy làm khó hiểu. Lúc này Lê Nhất Ninh cũng không lo giải thích nhiều với
Hoắc Thâm nữa, cũng không có suy nghĩ muốn duy trì khoảng cách với anh nữa.
Bây giờ cô có kế hoạch kiếm tiền lớn đợi thực hiện.
Cứ như thế, cả tổ đạo diễn cũng theo bọn họ tới chỗ đoàn du lịch đang đứng, ở chỗ đó có rất nhiều người, hướng dẫn viên du lịch cầm một cái loa nhỏ đang sắp xếp đội ngũ nhắc nhở mọi người chú ý an toàn gì đó.
Lê Nhất Ninh sải bước xông lên, nhìn hướng dẫn viên du lịch: “Chị gái trưởng đoàn, chỗ ngựa này của mọi người cũng là đi thuê tới sao?”
“Đúng vậy.”
Hướng dẫn viên du lịch nhìn cô: “Em muốn thuê ngựa sao, bên đó có.”
Lê Nhất Ninh xua xua tay: “Em có thể mượn cái loa nhỏ của chị một chút được không?”
“A? Được chứ.”
Lê Nhất Ninh thuận lợi mượn được loa nhỏ, cô nhìn về phía Hoắc Thâm: “Anh biết chỗ ngựa này chúng ta thuê hết bao nhiêu tiền đúng không?”
Hoắc Thâm: “..... Ừm ”
Lê Nhất Ninh chỉ tay: “Anh có biết đám fan của anh lớn mạnh bao nhiêu không?”
Hoắc Thâm tiếp tục: “..... Em muốn nói gì.”
Lê Nhất Ninh nhét loa nhỏ vào tay anh, nói thẳng: “Nào thầy Hoắc, đã tới lúc phát huy sức hấp dẫn của anh rồi, bây giờ anh chuyển ngựa của chúng ta cho người khác thuê, như vậy chúng ta có thể kiếm được một khoản tiền lớn rồi.”
Tất cả mọi người: “2??”
[Ha ha ha ha ha móa, logic thiên tài của Lê Nhất Ninh đây!]
[Ha ha ha ha ha ha cách kiếm tiền khôn ngoan của Lê Nhất Ninh, rốt cuộc gan cô bao lớn vậy, lại dám trêu chọc Hoắc ảnh đế ]
[Đột nhiên cảm thấy đặc sắc rồi, trước đó vô cùng nhạt nhẽo.]
[Ha ha ha ha ha tôi thấy điểm gây cười của chương trình này toàn do Lê Nhất Ninh cung cấp cả.]
[Đột nhiên phát hiện Lê Nhất Ninh vừa gan dạ vừa thông minh, thật ra ngựa thầy Hoắc cưỡi qua quả thực có thể kiếm được tiền, dù sao cũng là vì hiệu quả của chương trình, kiếm tiền bằng cách chụp ảnh chung gì đó là rất bình thường mà.]
[Chẳng lẽ không có ai phát hiện....... lúc thầy Hoäc nói chuyện với Lê Nhất Ninh, thái độ ôn hòa hơn rất nhiều sao?]
[Tôi cảm thấy thái độ của Hoặc ảnh đế lúc nói chuyện với Đồng Nhiễm có hơi mất kiên nhẫn, nhưng đối với Lê Nhất Ninh...... tuy vẫn lạnh lùng nhưng cảm giác không giống lắm]
Hoắc Thâm nghẹn cứng, giống như không dám tin những gì bản thân vừa nghe thấy.
Hoắc Thâm nghẹn cứng, giống như không dám tin những gì bản thân vừa nghe thấy.
Anh nghiêng mắt nhìn về phía người đang cười xán lạn bên cạnh, có chút thất thần.
“Em nói cái gì?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi: “Anh nghe không hiểu sao, lợi dụng ưu thế của anh để kiếm tiền.”
Hoắc Thâm: “...... Không làm”
Lê Nhất Ninh cạn lời: “Năm trăm đồng này nếu anh không kiếm về cho chúng tôi thì ngày mai chúng ta không có cơm ăn đâu.”
Nghe xong, Hoắc Thâm vui vẻ.
“Mới đầu sao không nói giá.”
Lê Nhất Ninh lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn chứ”
Cô 'chậc' một tiếng, thấy Hoắc Thâm không hề động đậy, cô bất lực thở dài: “Bỏ đi, tôi làm ”
Nói xong, cô giành loa nhỏ lại, nhìn đám du khách cách đó không xa nói: “Người qua đường chớ bỏ qua! Ngựa thầy Hoắc Thâm cưỡi qua mọi người đáng sở hữu! Muốn cưỡi cùng một ngựa với Hoắc ảnh đế không, chỗ tôi có một điều kiện tương đương! Cưỡi ngựa mười phút được tặng kèm một bức ảnh chụp chung có chữ ký của thầy Hoắc, mọi người mau tới đây!”
Hoäc Thâm: “???”