Nói xong, cô tắt mic, nhận điện thoại.
Điện thoại vừa thông, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói thấp trầm của người đàn ông: “Ba?”
Lê Nhất Ninh tuy bướng nhưng lúc này cũng không dám đáp.
Cô hàm hồ đáp một tiếng: “Có chuyện gì không?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhếch môi nói: “Chú Hứa muốn nói chuyện với em.”
“Hả?”
Không đợi Lê Nhất Ninh phản ứng lại, bên tai đã đổi thành giọng của chú Hứa rồi.
“Bà chủ, cô còn chưa ăn cơm phải không?”
“Không có ạ.”
Chú Hứa nói lời thấm thía: “Như vậy không được, tôi thức dậy có xem chương trình của cô rồi, sáu giờ cô đã dậy sao có thể ăn sáng chứ, nhớ đi ăn chút bữa sáng, cô có bệnh đường huyết thấp không ăn bữa sáng sẽ choáng, hay là do bữa sáng bên đó cô ăn không quen?”
Lê Nhất Ninh sững người, đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.
Chú Hứa thật là…… quá tốt.
Hốc mắt cô nháy mắt đỏ lên, cúi đầu ‘ừ’ một tiếng: “Muốn ăn cơm do chú Hứa làm cơ.”
Chú Hứa: “Vậy tôi tới đó làm cơm cho bà chủ?”
Lê Nhất Ninh phì cười: “Không cần không cần, chú tới đây là không phù hợp với quy tắc trò chơi đâu, lát nữa con mua thức ăn xong rồi về nấu.”
“Vậy được, tiểu thư chú ý an toàn, có việc gì cứ gọi cho ông chủ.”
Lê Nhất Ninh: “…… Được ạ.”
Cô dừng lại, mím môi nói: “Vậy con cúp nhé.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm lạnh lùng liếc chú Hứa một cái: “Nói xong rồi?”
Chú Hứa: “…… Ông chủ, tôi cảm thấy cậu vẫn nên đi thăm bà chủ đi, tối qua dậy tôi có xem trực tiếp, hình như cô ấy và cô nghệ sĩ đó có chút xích mích.”
Hoắc Thâm cười giễu một tiếng: “Phải không.”
Chú Hứa: “Tất nhiên rồi, cậu không đi, bà chủ một mình ở đó không phải bị bắt nạt rồi sao.”
Hoắc Thâm nghẹn một cái, nhớ tới tính cách của người đó: “Chú cảm thấy có người có thể bắt nạt được cô ấy?”
“Đương nhiên.”
Chú Hứa nói: “Bà chủ chỉ có vẻ ngoài trông thì mạnh mẽ thôi, thực chất nội tâm là người yếu đuối.”
Hoắc Thâm: “…….”
Lời này anh không cách nào tiếp, anh khua tay, nhìn chú Hứa bằng ánh mắt ghét bỏ: “Ra ngoài, tôi muốn mở hội nghị trực tuyến rồi.”
Chú Hứa trước khi đi còn không quên dặn dò: “Ông chủ nhớ nhé, đi thăm bà chủ.”
“Giữa vợ chồng với nhau luôn phải có một phía chủ động.”
Hoắc Thâm: “…………”
*
Cúp điện thoại xong, Lê Nhất Ninh mặt không đổi sắc mở mic ra.
Fan trong kênh trực tuyến tuy tò mò người gọi điện với cô là ai nhưng do cái gì cũng không nghe thấy, nên không dám hỏi nhiều.
Vẻ mặt cô bình thản, tiếp tục mua thức ăn.
Dân mạng thấy một loạt thao tác tiếp theo của cô, bỗng không thể không thừa nhận Lê Nhất Ninh thật sự rất đáng yêu.
Mua thức ăn xong về đến nhà, Lâm Du và Tề Thao đi nơi khác rồi, Phương Văn Lâm cũng đang ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại Đồng Nhiễm và Giang Nguyên ở đấy.
Lê Nhất Ninh đối mắt nhìn họ một cái, đều nhìn thấy được đủ kiểu chán ghét trong đáy mắt họ.
Cô dừng lại chốc lát rồi trực tiếp vượt qua bọn họ đặt thức ăn đã mua về vào tủ lạnh.
Đồng Nhiễm đi theo sau hỏi một tiếng: “Ninh Ninh, cô ăn cơm rồi đúng không.”
Lê Nhất Ninh còn chưa kịp nói, Đồng Nhiễm đã nói thêm: “Bọn tôi ăn bữa sáng chị Lâm Du làm rồi, cô muốn ăn thêm một chút không?”
Giọng điệu đó giống như là đang làm bố thí cho Lê Nhất Ninh vậy.
Cô ngừng chốc lát, nâng mí mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Đồng Nhiễm: “Còn có bữa sáng?”
Đồng Nhiễm ngơ ngác hình như là không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy.
Cô ta gật đầu: “Không có, nhưng nếu cô muốn ăn tôi có thể làm, cô muốn ăn cái gì?”Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, mỉm cười: “Vậy thì làm phiền chị Đồng Nhiễm làm cho tôi chút gì đó nhé, cám ơn, tôi còn chưa ăn đây.”
Sắc mặt Đồng Nhiễm cứng đờ, mỉm cười với ống kính ở trước mặt: “Được, cô ra ngoài đợi một chút.”
“Ừm.”
Không lâu sau, Đồng Nhiễm làm một bát mỳ bưng ra.
Nhìn thấy fan trên kênh trực tuyến luôn khen ngợi cô ta người đẹp tốt bụng tay nghề tốt vân vân, Lê Nhất Ninh nhìn bát mì trước mặt, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Cô vừa muốn ăn thì Giang Nguyên từ bên ngoài đi vào, nhìn cô: “Chị Lâm Du bảo chúng ta quét dọn mấy phòng cho khách đó một lượt, tổng cộng có sáu phòng, mỗi người hai phòng.”
“Ừm.”
Lê Nhất Ninh vừa gắp lên một đũa cho vào miệng, hai người đó đã đi rồi.
Cô híp mắt, lấy cái ly nước ở bên cạnh qua nốc cạn một ly nước lớn rồi vội vàng đi quét dọn, lúc dọn được một nửa cô mới hơi cảm thấy bản thân chống được nữa, muốn đi làm bát mỳ cho mình ăn nhưng cảm thấy như vậy quá mất mặt.
Bát mỳ Đồng Nhiễm vừa làm…… không biết là cố ý hay là có lòng, bát mỳ đó vừa mặn vừa chua hơn cả bất kỳ bát mỳ nào cô từng ăn, mà thứ Lê Nhất Ninh chịu không được nhất chính là giấm.
Chắc là Đồng Nhiễm cảm thấy dù sao cũng không có ai biết mùi vị như thế nào nên mới làm như vậy.
Lê Nhất Ninh cười giễu một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc, chỉ có sắc mặt dần dần trắng bệch.
Dân mạng trong kênh trực tuyến nhìn thấy cô như vậy, cũng đột nhiên có chút nhịn không được nữa.
[Thật ra con người Lê Nhất Ninh khá tốt, mỳ chỉ mới ăn một miếng thì đã đi làm việc rồi.]
[Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy bát mỳ đó rất khó ăn.]
[Ai cho cái tánh đó vậy, không ăn được thì đừng có ăn, đó cũng là ý tốt của người ta mà.]
[Ở trong hoàn cảnh nào thì ăn lương thực đó được không, trừ phi Lê Nhất Ninh đến cái nơi như vầy mà còn muốn ăn sơn hào hải vị, ai cho cái tánh đó vậy!]
Lê Nhất Ninh không biết suy nghĩ của dân mạng, cô một mình bận rộn đợi lúc cô dọn dẹp hai căn phòng xong bỗng có nhân viên công tác ở ngoài gọi cô một tiếng: “Lê Nhất Ninh.”
Lê Nhất Ninh sững người, chạy ra bên ngoài.
“Có chuyện gì?”
Cô ngơ ngác, camera cũng vừa vặn quay ngay đám người ở bên ngoài tới.
Tầm có năm sáu người, trong tay cầm đồ nhìn về phía cô, đồng thanh hô một câu: “Chào tiểu thư.”
Lê Nhất Ninh chấn động, hoảng hốt nhìn bọn họ: “Mọi người là……”
“Chúng tôi đến đưa cơm cho tiểu thư, chú Hứa nói tiểu thư có bệnh hạ đường huyết, không ăn sáng sẽ choáng.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô quay đầu nhìn về phía tổ đạo diễn, vô cùng thèm muốn mấy món ăn nóng hầm hập này: “Đạo diễn, tôi ăn rồi có phạm quy tắc không?”
Đạo diễn đã mệt tâm rồi, khoác tay nói: “Không tính, ăn đi.”
Một lúc sau, mấy người làm đi vào sân, sau khi bày món ăn lên bàn xong thì trực tiếp hấp dẫn Lâm Du và Tề Thao vừa từ bên ngoài về.
“Ninh Ninh, mấy món ăn này của em là của nhà hàng đạt chuẩn cấp năm sao đấy.”
“Ninh Ninh, em thật lợi hại, em có bạn ở đây sao?”
……
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, gật đầu: “Ừm, nhà em có một nông trường nhỏ ở đây.”
Nghe xong, Lâm Du nói thẳng: “Nhà em như vậy không hẳn chỉ là nông trường nhỏ đâu.”
Lê Nhất Ninh cười cười, nhìn về phía mọi người: “Tổ đạo diễn cũng cùng ăn đi, chỉ ăn một bữa này thôi, sau này tôi sẽ nói với người nhà không cần đưa tới nữa.”
Lúc này đạo diễn đã không còn sức lực nữa, ông sao có thể quên lỗi bug Lê Nhất Ninh này chứ!
Cuối cùng, cả đám người tụ lại cùng ăn bữa trưa không tệ này.
Quần chúng trong kênh trực tuyến giống như là muốn chua chết rồi.
[Ha ha ha ha ha rốt cuộc là ai nói Lê Nhất Ninh ở trong hoàn cảnh này còn muốn ăn sơn hào hải vị là nằm mơ đấy?! Lê xinh đẹp dùng hành động thực tế nói với chúng bây! Cô ấy dù có ở nơi hoang vu hẻo lánh cũng có thể ăn được! Antifan có chua không!]
[Ha ha ha ha thân làm một người qua đường, tôi thật sự phục hành động cực ngầu này của Lê Nhất Ninh, mẹ nó quá khâm phục!]
[Móa, tôi lại bởi vì lý do ngớ ngẩn này mà yêu phải Lê Nhất Ninh rồi.]
[Tính cách này của Lê Nhất Ninh rất đáng yêu, hơn nữa cô không tính toán tuy Giang Nguyên và Đồng Nhiễm đối xử với cô ấy không tốt lắm, nhưng cô ấy cũng rất rộng lòng chưa sẻ thức ăn với mọi người, tính cách này thật không tệ.]
[Lê Nhất Ninh đừng giả làm người tốt nữa được không, ai cần ý tốt của cô chứ.]
Chỉ đáng tiếc màn tranh chấp này không ai nhìn thấy, Lê Nhất Ninh cũng lo bận rộn việc của mình.
Hai ngày nhàn rỗi tiếp theo, cô không dính dáng gì với bọn Giang Nguyên nhưng mâu thuẫn nhỏ ngược lại không ít, có điều không biểu hiện ra ở trước ống kính mà thôi.
Tới lúc chính thức kinh doanh, đã có khách hàng đặt phòng ở quán trọ của bọn họ rồi.
Lê Nhất Ninh biết, đây là do tổ tiết mục sắp xếp cả rồi nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ không biết.
Sáng sớm thức dậy, Lê Nhất Ninh và mấy người Đồng Nhiễm thu dọn phòng ngủ.
Sau khi dọn dẹp xong, đột nhiên Lê Nhất Ninh ‘va phải’ Giang Nguyên, bởi vì do Đồng Nhiễm đi không được cho nên hai người bị sắp xếp cùng ra ngoài mua thức ăn.
Lâm Du nhìn cô: “Ninh Ninh, hai người cùng đi mua thức ăn nhé, Đồng Nhiễm bên đó còn chưa tới kịp.”
Lê Nhất Nhất không có ý kiến gì, cô ‘ừ’ một tiếng: “Được.”
Giang Nguyên bất ngờ cũng không từ chối, cầm lấy chìa khóa rồi ra khỏi cửa.
Lúc hai người lên xe, Lê Nhất Ninh nhìn vị trí ghế phó lái một cái, lại nhìn ghế sau một cái, sau mấy giây suy nghĩ cô vẫn ngồi lên ghế phó lái.
Dân mạng trên kênh trực tuyến đối với hành vi này của cô, lần nữa tiến hành sỉ vả, cảm thấy cô rất biết tăng độ hot.
Nhưng cũng có người phản bác, nói nếu cô không lên ghế phó lái mà ngồi ghế sau chính là xem Giang Nguyên thành lái xe rồi, như vậy càng dễ bị ăn mắng hơn.
Quần chúng trong kênh trực tuyến nhìn hai người trong xe, đều tò mò khi nào Lê Nhất Ninh sẽ nói chuyện với Giang Nguyên.
Kết quả, Lê Nhất Ninh im lặng suốt cả đường đi.
Cuối cùng là Giang Nguyên chủ động nói chuyện với cô.
“Đi bên này đúng không?”
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn một cái: “Ừ.”
Giang Nguyên: “……”
Anh ta cảm nhận được thái độ này của Lê Nhất Ninh, lạnh mặt nói: “Tôi biết rồi.”
Đạn mạc: [Không có ai cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có chút lúng túng sao, thật ra tôi hy vọng khách mời tới nhanh một chút.]
[Tôi cũng vậy, thật muốn biết nhóm khách mời đầu tiên là ai.]
[Theo tin tức nội bộ, tốp khách mời đầu tiên là nghệ sĩ đại bài do tổ chương trình mời tới!!!]
[Woa, thật vậy không!!]
Hai người tới chợ, Lê Nhất Ninh nhanh chóng mua thức ăn xong sau đó lên xe trở về.
Suốt quá trình, cô không chủ động nói nửa chữ với Giang Nguyên.
Tới nhà khách xuống xe, hai người tách ra đi lấy đồ.
Giang Nguyên nhìn một cái, chủ động nói: “Để tôi xách nhiều một chút cho.”
Lê Nhất Ninh: “Không cần.”
Anh ta ngừng chốc lát, không miễn cưỡng nữa.
Ở đối diện, Đồng Nhiễm nhìn thấy cảnh tượng hai người sóng đôi đi tới, trong lòng hơi ghen tỵ bèn vội vàng chạy lên: “Giang Nguyên, đồ quá nhiều để em cầm một ít đi.”
Nói xong, cô ta lấy bớt một ít đồ trong tay Giang Nguyên đi.
Đồ Lê Nhất Ninh xách cũng hơi nặng, lúc này cô không có tâm tình để ý những chuyện khác, đương nhiên cũng không chú ý có người đi từ sau lưng cô tới.
Mà trong đạn mạc, chính vì sự xuất hiện của người này mà bắt đầu điên cuồng.
[Fuck fuck!! Đây là ai!!]
[Móa nó, tổ tiết mục giỏi vãi!!!]
[A a a a a a là Hoắc Thâm là Hoắc Thâm!!!]
[Trời ạ!!! Là ca ca kìa, anh ấy lại có thể tới tham gia chương trình này!!!]
[Đợi đã — — mọi người xem Hoắc Thâm muốn làm gì kìa?!!]
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoắc Thâm lấy những túi đồ bên tay phải của Lê Nhất Ninh qua cầm trong tay.
Lê Nhất Ninh giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía người mới tới.
Sau khi nhìn thấy gương mặt này của Hoắc Thâm, cô kinh ngạc mấy giây, bật thốt ra miệng: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Thâm: “……”
Các fan: “????”
Giọng điệu Lê Nhất Ninh nói chuyện với Hoắc Thâm, tại sao thân thiết như vậy?!
Phút chốc đạn mạc bắt đầu một đợt xỉ vả mới.
[Đệt, Lê Nhất Ninh cách ca ca bọn tôi xa một chút được không, đừng đeo bám ca ca nhà bọn tôi nữa!]
[A a a a a a tổ tiết mục quá đáng lắm, rõ ràng biết Lê Nhất Ninh ở đây còn mời ca ca bọn tôi tới.]
[Công ty của ca ca ăn phân chó hết rồi sao, tại sao lại sắp xếp cho ca ca tới chương trình này chứ!!]
[Không phải…… Sao vô duyên vô cớ mắng người ta vậy chứ, tôi thấy hình như là Hoắc Thâm chủ động đi xách đồ giúp người ta mà, tuy tôi cũng là cây xinê của Hoắc Thâm nhưng chúng ta cần dùng sự thật để nói chuyện chứ.]
Sau khi nói xong, Lê Nhất Ninh mới phát hiện giọng điệu không đúng, cô vội vàng lui về sau một bước, nói một cách kính cẩn lễ phép: “Hoắc tiền bối, anh đến rồi.”
Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn cô một cái: “Ừ.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên cũng bất ngờ vô cùng, họ trợn mắt há mồm nhìn anh, đồng thanh gọi một tiếng: “Hoắc gia.”
Ánh mắt Hoắc Thâm nhàn nhạt quét qua họ một cái, hơi gật đầu.
Phương Văn Lâm ở phía sau bọn họ mỉm cười, nhìn bọn họ nói: “Bất ngờ đúng không, khách mời đầu tiên chúng ta nghênh đón lại là Hoắc gia.”
Lâm Du và Tề Thao nghe thấy tiếng ồn cũng đi ra, lúc nhìn thấy Hoắc Thâm cũng bất ngờ không kém.
Lâm Du và Hoắc Thâm từng hợp tác trong thời gian ngắn, giọng điệu nói chuyện của hai người cũng tương đối ôn hòa hơn rất nhiều.
Lâm Du nhìn một cái: “Ai dẫn Hoắc gia chúng ta đi phòng ngủ?”
Đồng Nhiễm vội vàng nói: “Em đi cho, để Ninh Ninh nghỉ ngơi một chút.”
Hoắc Thâm nhìn Đồng Nhiễm một cái, khẽ giọng: “Cám ơn.”
Sau khi bóng lưng hai người biến mất ở phòng khách, Lâm Du mới nói: “Tiểu Nhiễm thật tích cực, Ninh Ninh em cũng tích cực chút đi.”
Lời nói này, không hiểu sao khiến Giang Nguyên cảm thấy không thoải mái.
Sắc mặt anh ta cứng đờ chốc lát, ngược lại im lặng không lên tiếng.
Bên kia, Đồng Nhiễm đang nhiệt tình giới thiệu nơi này cho Hoắc Thâm.
Sắc mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt, không có trực tiếp không cho người mới mặt mũi.
Sau khi Đồng Nhiễm nói gần xong hết, anh lạnh nhạt nói: “Được, cám ơn, tôi muốn đi nghỉ trước.”
Sắc mặt Đồng Nhiễm cứng đờ, vội cuống cả lên: “Được ạ, Hoắc gia ngài đi nghỉ trước đi.”
Hoắc Thâm không cho Đồng Nhiễm nữa phần cơ hội, trực tiếp đóng cửa lại.
Đồng Nhiễm nhìn cánh cửa suýt chút nữa mũi mình, nhịn cơn nóng nảy xoa cái mũi lúc này mới xoay người đi.
Mà fan xem xong cả quá trình, bắt đầu triệt để ‘thay đổi mắt nhìn’ với Đồng Nhiễm.
[Đồng Nhiễm nịnh bợ Hoắc Thâm quá rồi đó!]
[Còn có a, tôi thấy Hoắc gia không muốn để ý cô ta lắm, cô ta còn luôn nói mãi.]
[Không biết tại sao, có Đồng Nhiễm này để so sánh, tôi nhìn Lê Nhất Ninh thuận mắt hơn nhiều rồi.]
Các fan sôi nổi thảo luận.
Hoắc Thâm sau khi vào phòng rồi, đúng là đi nghỉ ngơi thật.
Anh vừa nằm lên giường thì điện thoại rung lên.
Hoắc Thâm nhìn một cái, là Lê Nhất Ninh gửi tin nhắn tới.
Lê Nhất Ninh: [Sao anh lại tới? Chú Hứa bảo anh tới sao?]
Nói thật, Lê Nhất Ninh chỉ có thể nghỉ ra khả năng này thôi.
Với thân phận và địa vị của Hoắc Thâm thì anh không cần lên chương trình giải trí, đương nhiên cô cũng không cảm thấy tên cẩu nam nhân này là vì mình mà tới đâu, hai người còn có quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực nên không cần quấn quýt tới như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng — — đó chính là chú Hứa lo lắng cho mình, cực khổ cầu xin Hoắc Thâm tới đây.
Đương nhiên cũng có thể là mẹ Hoắc, hôm qua mẹ Hoắc có gọi điện cho Lê Nhất Ninh, nói đã xem chương trình rồi, cảm thấy chỗ cô đang ở quá cực khổ.
Hoắc Thâm: [Em cảm thấy sao.]
Lê Nhất Ninh: [Sao tôi biết được, còn có tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.]
Xem xong, Hoắc Thâm nhếch môi trực tiếp gọi điện thoại tới phòng khách.
Vừa vặn Lê Nhất Ninh ở đó, giây đầu tiên cô đã nhận rồi.
“Alo.”
Hoắc Thâm ngừng chốc lát: “Làm phiền nhân viên phục vụ tới phòng tôi một chuyến.”
Lê Nhất Ninh: “???”
Quần chúng: “???”