Nhất Ninh giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời.
“Anh ” Cô nuốt nước miếng, nghẹn một cái fôi
hỏi: “Hoắc Thâm vẻ mặt cùng giọng điệu này của
anh, đừng nói anh đang ãn giấm của Mộ Tùng Nam đấy nhé?”
Hoắc Thâm: ” ”
Anh vẫn giữ im lặng như cũ.
Lê Nhất Ninh biết bản thân đoán đúng rồi, loại tâm tình vui sướng đó phút chốc lại tăng nhiều thêm một chút. Khóe môi cô cong lên, nhịn không được đắc ý nói: “Em với anh ta không có gì được không, hơn nữa chỉ mới quen hôm qua, loại giấm này anh cũng ăn?”
Cô nói hăng say, tự mình vui vẻ một mình.
“Trước kia em còn cho rằng anh ” Lê Nhất
Ninh nói tới một nửa thì kẹt hết ở trong cổ họng.
“Anh làm sao?”
Hoắc Thâm đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cồ.Lông mi Lê Nhất Ninh run rấy, ngập ngừng ấp úng nói cho xong mấy chữ cuối cùng: “Cho rằng anh không để ý những chuyện này.”
Hoắc Thâm dõi theo cò, đột nhiên mỉm cười: “ừm.”
Lê Nhất Ninh: “???”
Cô liếc Hoắc Thâm, dáng vẻ không tin.
Sắc mặt Hoắc Thâm tự nhiên giống như nhìn không ra gì khác thật.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh bại trận.
Được thôi, Hoắc • tổng tài bá đạo • Thâm không bằng lòng thừa nhận bản thân đang ghen, thân làm bà xã ‘thấu hiểu lòng người’, Lê Nhất Ninh cô tuyệt đối không vạch trần.
Cô mỉm cười, lộ ra tám cái răng: “Nếu đã như vậy, vậy anh hỏi Mộ Tùng Nam làm gì, trước kia hai người có quen biết sao?”
Hoắc Thâm: ” ”
Hoắc Thâm nghe thấy cái tên đó thì lạnh mặt bỏ lại một câu: “Khồng quen biết.”
Lê Nhất Ninh nhịn không được phì cười ra tiếng.
Hoắc Thâm quay đầu nhìn cô một cái.
Cô nhanh chóng ngậm miệng lại, đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Lê Nhất Ninh vội vàng chạy đi mở cửa, sau khi nhận hai phần ăn mới đóng cửa lại, vừa quay đầu thì Hoắc Thâm đã đón lấy đồ từ trong tay cô rồi.
★
Hai người ngồi trên bàn nhỏ ăn cơm.
Không có tiếp tục vấn đề vừa rồi, Lê Nhất Ninh không đói lắm, vừa rồi cô mới ăn qua, lúc này cũng chỉ là muốn bên cạnh Hoắc Thâm nên chỉ ăn qua loa hai miếng.
Lúc sơ ý ánh mắt của cô lại đặt lên người của
người đàn ông đối diện.
Hoắc Thâm không hổ là người của đại gia tộc nuôi lớn, lúc ăn cơm không phát ra tiếng, nho nhã không thể tưởng tượng nổi, vừa nho nhã nhưng lại vừa nhanh.
Cô không biết kỹ năng này Hoắc Thâm luyện ra thế nào.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của người đàn ông này dều có sức hút kỳ lạ.
Tâm mắt Lê Nhất Ninh di chuyến, rơi trên đôi tay có khớp xương rõ ràng của anh, gần đây cô hay lướt weibo, mồi lần nhìn thấy chủ đề tay đẹp của nghệ sĩ thì y như rằng nhất định sẽ có hình tay của Hoắc Thâm.
Không ít người cảm thấy tay anh rất đẹp, vừa thon dài vừa đẹp đẽ, đàn dương cầm nhất định sẽ rất đẹp mắt.
Đương nhiên cũng có không ít fan có tư
tưởng hơi lệch lạc, phía dưới thường xuyên dùng các loại từ ngữ ám chỉ, nói ngón tay Hoắc Thâm thon dài linh hoạt bà xã tương lai chắc sẽ được hưởng
phúc này nọ.
Vừa nghĩtới đây, Lê Nhất Ninh lập tức bị nước bọt của mình làm sặc.
Hoắc Thâm ngước mắt, đưa một ly nước cho cô.
Lê Nhất Ninh nhanh chóng nhận lấy, sau khi
uống xong mới cảm thấy bản thân như được sống lại.
Bồng, đối diện truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Nghĩ gì thế, mặt đỏ như vậy.”
Lê Nhất Ninh: ” ”