Trên đường dốc phía dưới đường cái, dù nhảy của Lục Mặc Trầm treo trên cành cây, anh móc đôi chân thon dài, treo ngược, nhanh chóng cởi bỏ ràng buộc trên vai.Dù nhảy lỏng raAnh dọc theo cành cây xoay người.Đùng----Một viên đạn bắn tớiAnh bật dậy nghiêng mình tránh, ánh mắt lạnh lẽo, móc súng máy trong túi quân dụng trên lưng, ngắm bắn một phát.Túi dù nhảy không trung trong nháy mắt va chạm mạnh.Anh xoay người đi tới rễ cây, bò lên theo vách đứng.Leo qua lan can, xoay người độ, người đã tới đường cái.Với thính giác nhạy bén, anh có thể bắt được tiếng bước chân riêng biệt của Thiên Dạ, cô ta có lẽ cách đó khoảng năm mét.Phía dưới có một chiếc xe chạy đuổi theo tới.Anh phóng người nằm bò trên xe, trốn ở phía sau đuôi xe, ló đầu bắn.Người Thiên Dạ dẫn tới quá nhiều, anh mím chặt hai cánh môi, máu lạnh bạc tình.“Anh chỉ có một đội tinh nhuệ, A Trầm, tới quá vội rồi đấy? Trên trời liền tiêu diệt máy bay của em, rất sợ em bay về phía trước một chút nữa sẽ bắt được Vân Khanh, dự định quyết một trận tử chiến với em ở trên đường này sao!”“Anh đoán em dẫn theo bao nhiêu người? Một trăm, tất cả đều là đặc công.” Thiên Dạ nheo một con mắt còn nguyên lại, cười đùa cay nghiệt, cột sống cô ta bị cong, ưỡn vai bước đi.“Em chỉ cần hai giờ, Quý Tư Thần bị em chặn chết ở khách sạn rồi, có hơn người chờ anh ta.”“Hôm nay em, sẽ toàn lực ứng phó! Anh rỡ ràng, là một người một ngựa.”“À, tinh nhuệ của anh lại chết một người rồi.” Thiên Dạ cười to, con ngươi bên trái còn lại đỏ hoe, sự hận thù kia còn hơn dãy núi vô cùng quanh co này, “Không ngờ em sẽ rút củi đáy nồi trốn ngục? Càng không đoán được em sẽ trốn ngục thành công chứ, nếu em còn ở trong nhà tù quân đội của Quý Tư Thần, vậy em thật sự là đường cùng rồi, nhưng trong tổ chức các anh, có quỷ bên trong của chúng em, quân nhân bảo vệ quốc gia, lại trước sau không chơi qua chính trị, nói cách khác chính là anh và Quý Tư Thần, em dùng lợi thế cuối cùng đổi một cơ hội chạy thoát ra ngoài, em sẽ tìm Vân Khanh, người phụ nữ này, sáu năm trước em đã thua, sáu năm sau lại khiến em thua, em rất tức giận, không giày vò cô ấy và anh tới chết không được, hahaha!”Trong bóng tối, vẫn không có giọng nói của người đàn ông.Thậm chí ngay cả hơi thở cũng không phát hiện được.Ánh mắt Thiên Dạ cảnh giác cao độ, biết thực lực của anh, cô ta đi lại bất tiện, phải giữ gìn sức chiến đấu, ném mắt cho người đàn ông bên cạnh, “M, cẩn thận chút.”“Người chúng ta nhiều như vậy.” Người đàn ông tên M nghịch báng súng, không xem trọng, “Phát động tấn công!”Đoàng đoàng đoàng.Tối đen không nhìn thấy, che kín tất cả máu tanh, sau một trận bắn súng loạn, Thiên Dạ phát hiện ba mươi người phe mình chỉ còn lại mười người.Con ngươi cô ta rướm máu, đạp vào chân M, “Mẹ nó, tôi bảo anh cẩn thận chút, anh ấy ăn tươi nuốt sống!”“Tổn thất nặng nề, nhưng bên phía anh ta chỉ còn một mình anh ta, tám tinh nhuệ đều chết hết.” M căn hận nói.Thiên Dạ nheo mắt lại, trong bóng tối giống như đeo kính nhìn ban đêm, quét nhìn toàn diện, phát hiện nơi ẩn núp của Lục Mặc Trầm, anh ở trên một ngọn cây, thân hình nghiêm nghị xem nhẹ, mảy may không biến sắc.Nếu anh là đồng đội, là đồng đội tuyệt nhất.Nếu anh là quân địch, là quân địch khó đối phó nhất.