Anh mỉm cười, vẻ mặt đó như trở lại khi còn trẻ, phóng túng thoải mái tràn đầy sức sống và vui vẻ, rốt cuộc họ đãkhông thể quay trở về ngày đó nữa rồi.Anh quay người hướng ra phía ngoài bắn một phát súng.Chiếc xe loạng choạng tuyến đi thành hình chữ S.Vân Khanh vươn tay nắm lấy vô lăng.Trên nóc xe đột nhiên “rầm” một tiếng, Vân Khanh thân thể lắc lư lảo đảo tay lái cũng nghiêng theo.Chiếc xe bất ngờ lao xuống khúc cua tiếp theo.Sau nhiều cú tông liên hoàn, chiếc xe lao qua lan can và kẹt cứng ở mép.Nửa trước của chiếc xe treo lơ lửng trên không trung, Vân Khanh kinh ngạc nhìn dưới cửa sổ phía trước, phía bên dưới là tiếng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.Đây là ... vách đá!Cố Trạm Vũ đột ngột quay lại, trên tay cầm súng, anh có thể nhìn rõ tình hình phía trước, nên đương nhiên có thể nhận thấy chiếc xe chỉ còn kẹt lại một nửa còn một nửa đằng trước đã lơ lửng trên không.Vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, anh liếc nhìn nóc xe, quay đầu nắm tay Vân Khanh, cẩn thận gỡ tay cô ra khỏi vô lăng.“Anh đang làm gì vậy ...” Vân Khanh nhẹ giọng tiếng nói gần như không thể phát nổi ra khỏi cổ họng. Cô rất sợ hãi, cả người cô run rẩy.Mặt của Cố Trạm Vũ đã tím tái vì phần bụng mất máu quá nhiều, trán anh tràn đầy mồ hôi lạnh, Vân Khanh cảm giác chiếc ghế xe anh đang ngồi đều bị máu của anh nhuộm đỏ.Anh nắm chặt lấy tay, bắt cô phải bỏ tay ra khỏi bụng mình.Vân Khanh lắc đầu liên tục, cô không muốn!Anh cũng lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm bẩm sinh lúc này bỗng trở nên hơi ấm áp, nhưng vẻ mặt anh trắng bệnh, cố gắng nói nói một câu với cô. Tiếng nói như từ trong bụng truyền ra: “Anh không thể kiên trì tiếp được nữa rồi.”“Không phải!” Vân Khanh mắng, cô ngân ngấn nước mắt .“Xuỵt” anh giơ ngón trỏ lên ra hiệu, chiếc xe hơi lay động. Anh liếc mắt nhìn, đôi mắt hẹp dài rất tỉnh táo.Anh từ từ cúi người, động tác rất nhẹ, mở cửa xe phía bên Vân Khanh ra.Nước mắt của Vân Khanh trượt dài trên má, cô ngăn anh lại.Nhưng sức lực của anh rất lớn, rất lớn, anh đẩy cô ra phía ngoài.Xe lắc lư như muốn lao ra phía trước, nó không thể mất thăng bằng!Vân Khanh nắm lấy tay áo anh, lắc đầu.Môi anh áp lên vành tai cô. Sự mềm mại và dịu dàng của cô khiến anh say mê nhưng lại không dám chạm vào quá nhiều vì sợ mình sẽ không dứt khoát nổi, giọng nói như che đi đôi môi đang trắng bệch như sương trắng của anh, tiếng thở hổn hển kèm theo âm thanh thê lương chui vào trong cô màng nhĩ cô: “Anh cũng có thể hy sinh mạng sống của mình vì em, dù là năm năm trước hay bây giờ cũng đều là vậy, nhưng mà anh biết ... đã quá muộn rồi.”“Thực ra trong lòng anh biết tất cả mọi thứ ... Khanh Khanh.”“Một tháng này, giống như… giống như em bố thí thời gian của em cho anh, anh biết nó là một thứ hạnh phúc ảo tưởng. Nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh biết em lừa anh, ở bên cạnh anh là để lấy được hộp mật khẩu cho Lục Mặc Trầm. Lúc đó anh đã rất tức giận, nhưng sau đó thì anh không còn tức giận nữa. Bởi vì điều mà anh mong muốn cũng rất hèn mọn, anh không cần điều gì to lớn cả. Điều mà anh có thể đánh đổi mọi thứ muốn có được đó chính là em ở bên cạnh anh.”Bởi vì quá đau nên anh siết chặt cánh tay mảnh mai của cô. Ngón tay anh rất thon dài, đây cũng là là hình dáng bàn tay mà cô yêu thích của nhiều năm trước.Hắn trầm thấp thở hổn hển, mí mắt nhắm chuyển động con ngươi chậm lại: “Nhưng là ta hiện tại, vào giờ phút hấp hối rốt cục anh hiểu được rằng, so với việc cùng em ở cùng một chỗ thì anh càng muốn em bình yên vô sự. Chỉ cần em còn sống, chỉ cần em và đứa nhỏ ở trong bụng còn sống, cho dù đó là con của anh ta đi chăng nữa. Anh cũng vẫn hy vọng em khỏe mạnh còn sống. Chỉ cần em nở một nụ cười thì anh cảm giác cả thế giới của anh đều nở hoa. Trước đây anh không hiểu điều này, anh đã phung phí mọi thứ, là anh đáng đời không biết trân trọng. Anh không suy nghĩ rõ ràng, không tỉnh táo bằng anh ta nên anh thua rồi. Những hình ảnh quá khứ lướt qua trong đầu anh, thì anh nhận ra là mình đã làm tổn thương em rất nhiều. Anh nhớ rõ ràng mọi thứ hơn em. Anh không mong em tha thứ, nhưng lại chỉ có thể cầu xin sự tha thứ của em. Khanh Khanh, bạn tha thứ cho anh sao. Anh chết thì mới có thể khiến em nhớ về anh.”“Em không ... không ... anh sẽ không chết đâu ...” Cuối cùng giọt nước mắt cũng trượt ra khỏi khóe mắt cô.Đối với quá khứ, đối với hiện tại, đối với những ân oán, tất cả đều kết thúc rồi.