Cô lạnh hết cả xương sống, im lặng nhìn, nhận tất cả sự nhạo báng của mọi người dành cho mình, ánh mắt hoàn toàn trơ trọi, cô bình tĩnh nói,” Đúng….. tôi có một chút xu hướng thích bị bạo hành xâm phạm, tôi tình nguyện để anh ta đối với tôi như vậy, dưới sự tự nguyện của cả hai bên, không cấu thành tội trạng. Cũng không đủ bằng chứng để nói đến việc anh ta có nhân cách phản xã hội.”“ Mẹ nó! Tôi thật sự bị làm cho tức chết rồi!”“ Phiên xét sử này, không nghe cũng được!”“ Cái người phụ nữ này thật sự não có vấn đề à, đáng đời bị xâm hại cả một năm trời!”Thẩm phán một hồi lâu sau vẫn không nói gì, sau đó gõ liên tiếp mấy cái xuống bàn, “ Trật tự! Nhân viên cảnh sát làm gì đó đi!”Toàn bộ cục diện ở phiên xét sử đã không còn khống chế được nữa rồi, nhân viên xét sử dựa vào lời khai của người bị hại phân tích lại, nhưng khi kết quả thẩm tra cơ bản đã lộ diện, tội trạng năm trước chủ yếu đều là tội có ý làm bị thương, bạo hành, giam giữa bất hợp pháp, ba tội này đều có liên quan mật thiết đến người bị hại, nhưng bây giờ người bị hại đã ra mặt phản bác lại toàn bộ mọi chuyện, hai nhân chứng người Mỹ cũng không có vật chứng rõ ràng để làm chứng,tất cả chẩn đoán bệnh đa nhân cách đều chỉ dựa trên hồ sơ trị liệu của bệnh viên tại Mỹ, từ đó mà định tội, có chút khó khăn.”Hiện trường giờ đây rất hỗn loạn, nhân viên xét sử cần phải mở cuộc họp để xử lý, cho nên phiên xét sử lần kết thúc, tuyên bố nghỉ giữa giờ.Thẩm Thanh Diệp mãi một lúc lâu sau vẫn chưa bình thường lại được,phải véo mạnh vào đùi mấy cái liền, đồng thời điện thoại ở trong túi áo rung lên mấy hồi liền, anh ta mới hắt hơi một cái, ánh mắt mơ màng dần tỉnh lại, hít thở sâu một cái, “ A Quan? Có chuyện gì….. anh đang ở cùng với em trai của Vân tiểu thư sao, sắp đến đây rồi hả?!”Lúc này A Quan và Vân Dật đang ngồi trên chiếc xe Bentley, hai bên đều không vừa mắt nhau.Trước mặt người tài xế tăng tốc, chạy băng băng trên đường.“ Còn bao lâu nữa thì đến?”“ Theo như A Quan tính, thì còn phút nữa!”“ Tốt, chúng ta nhanh chóng hoàn thành việc chia tài liệu đi.”Vân Dật gương mặt lạnh lùng, chú ý nhìn vào người đàn ông lớn hơn cậu vài tuổi nhưng có bộ dạng và gương mặt hơi GAY yếu ớt, cậu hừ một tiếng, “ Nói rồi đó, theo cách của tôi để tách ra, anh quá rườn rà rồi.”A Quan thở dài một cái, “ Mật mã chiếc hộp là do tôi mở ra được.”“ Là tôi mạo hiểm lấy được!”“ Vậy cậu nói cho tôi nghe, Vân thiếu gia, cậu làm sao mà có thể gửi bức thư nặc danh vào hòm thư của tôi được?”“ Chuyện đó không liên quan đến anh, tôi cũng chả đồng ý vui vẻ gì giúp đỡ một tên khốn nạn, là chị tôi…..” Vân Dật giận tím cả mặt, gương mặt khó chịu.A Quan cũng không nói thêm cái gì nữa, đã biết được thư nặc danh trong hòm thư là do Vân tiểu thư mạo hiểm để Vân Dật gửi đi, để Vân Dật giúp đỡ nhà họ Lục vượt qua nguy hiểm, trong lòng A Quan cảm động nhưng không muốn nói ra.Rốt cuộc trong lòng Vân Tiểu thư là muốn như thế nào đây, cô ấy vì ông chủ mà làm ra những chuyện như thế này?Mặc dù không có bức thư nặc danh đó thì Thịnh Thế cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng tấm lòng của Vân tiểu thư, cũng khiến cho người ta cảm động rồi.Người phụ nữ như vậy trên thế giới làm gì có người thứ hai.“ Được rồi, đã chia ra rồi! Vân thiếu gia, ý của Vân tiểu thư, phần mà Cố Trạm Vũ và Giang Thành Vũ phạm tội, đưa cho ai?”“ Chị tôi nói phần Giang Thành Vũ phạm tôi đưa cho tôi, Cố Trạm Vũ thì hủy hết đi.”“ Hủy hết?” A Quan chau mày khó hiểu,liếc mắt nhìn một lượt toàn bộ văn kiện trong máy tính.A Quan vội vàng chạy vào tòa án, nhưng lại không thấy có một ai cả ra đón cả, mặc dù Vân Tiểu thư phải khổ sở lắm mới lấy trộm được phần tài liệu liên quan đến vụ án công trường này, dù phần lớn cũng đã trùng lặp với toàn bộp những gì bọn họ tìm kiếm được, nhưng cũng có những chi tiết nhỏ, có thể giúp cho công việc xét sử, khiến cho vụ án có thay đổi lớn, có thể dùng được!Anh ta tự mình đi qua hành lang, đi qua cả nhân viên bảo vệ vào trong, lại nhìn thấy toàn bộ phòng xét sử đang loạn hết cả lên.Ông chủ cứ như một tên điên vậy, tay bị còng nhốt lại trong vòng thẩm vấn, có một vài người cảnh sát đã ra tay, cũng không đè được anh xuống, chân anh đạp hỏng cả vành móng ngựa để xông ra ngoài, tận trong đôi mắt anh, như là một đáy biển sâu. Giống như đang bị một trận gió lốc, sâu thẳm dữ dội đến mức không thấy cả đáy, đỏ rực lên, hét lớn, nhưng không biết được anh đang hét cái gì.Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật còn có cả Qúy Tư Thần cũng đang cố giữ anh lại.“ Cậu không được rời khỏi đây, vẫn còn một phiên xét sử nữa!”“ Thẩm phán đang giới hạn những hành động tự do của cậu lại, Mặc Trầm!”“ Anh phải nhẫn nại một chút…..”“ Cô ấy nhất định ở phía sau rồi, chính là ở đó….” Lục Mặc Trầm hoảng loạn hét lớn lên, ánh sáng chiếu rọi trên đầu, khiến cho ánh mắt của anh ngày càng trong suốt hơn, có chút phẫn nộ, đau đớn, như bị trói buộc, “ Tôi phải đi gặp cô ấy.”“ Giám đốc Lục!” A Quan cũng phóng như bay đến.Chính là ngay lúc đó, có một bóng dáng mảnh bước ra cửa, chỉ để lại một dáng mảnh mai bé nhỏ, ánh sáng bên ngoài chiếu ngang qua, khiến cho bóng dáng đó càng như không có ai.Lục Mặc Trầm nhíu mày ngơ ngếc nhìn, từ từ quay người lại, ánh mắt khẽ động một cái.Tần Luật và Thẩm Thanh Diệp cũng ngơ người.Cô có hai nhân viên tư pháp đi theo cùng, bên trái một người, bên phải một người, cô cúi đầu rời đi.Lục Mặc Trầm cứ thế mà nhìn theo, như bị cố định lại rồi, cả mắt đỏ như pha máu, như một con thú dữ khát máu, cả thế giới của anh, rơi ra những giọt nước mắt ấm nóng như thiêu đốt trong ánh mắt tối đen như mực của anh, anh nhắm mắt lại, cơ thể cường tráng quay qua đấm mạnh cánh cửa gỗ, cánh cửa bị đấm nứt đoạn ra, anh xông đến đó.