“Ba!” – Giọng nói của Giang cầm vang lên kéo ông ta quay về thực tại.
Giang Trấn vừa quay đầu, thì nhìn thấy Giang cầm tức giận đùng đùng chạy về phía ông: “Ba, ba chạy đến đây tìm Mộ An An sao?”
Lời này của Giang cầm là mang theo ý hỏi tội.
Giang Trấn khẽ cau mày còn chưa đáp thì Giang cầm lại nói: “Không phải con đã nói với ba là cái con Mộ An An kia tuyệt đối không phải là con của Mộ gia sao! Đứa con của Mộ gia
đó cho dù có không chết đi nữa thì cũng không có cuộc sống tốt đẹp như vậy.
”
Giang cầm vô cùng phẫn nộ cho nên thái độ khi nói chuyện cũng không có khống chế được.
Từ hôm qua bị Tông Thất vứt ở ngoại ô cho đến hôm nay bị con nhỏ xấu xí kia chèn ép, tâm tình Giang cầm đã kiềm nén dữ dội.
Cô vẫn không thể chấp nhận được Mộ An An của Mộ gia kia, chính là Mộ An An của hiện tại.
Vòng đi vòng lại mà cô ta vân là công chúa.
Dựa vào đâu chứ?
Giang Trấn nhìn dáng vẻ phẫn uất của con gái, ông ta lại thở dài một tiếng.
Vươn tay vỗ vai Giang cầm, kiên nhẫn dỗ dành: “Con gái ngoan, cho dù có như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải cầu cứu một phen.
Hôm qua chẳng phải mẹ con đã nói rồi sao, cho dù người đỏ có là con của Mộ gia thật đi nữa, thì bảo bối tâm can, đại tiểu thư Giang gia của ba vẫn là con mà.
”
Sắc mặt của Giang cầm vô cùng khó xem.
Giang Trấn tiếp tục dỗ: “Hôm qua mẹ
con cũng nói công ty nhà chúng ta gần đây xảy ra vấn đề.
Năm đó Mộ Thanh đem tư liệu thí nghiệm đặt trên người Mộ An An, chúng ta chỉ có thể tìm được Mộ An An mới có thể cứu được công ty chúng ta.
”
“Sau lưng chúng ta không phải đã có Thất gia rồi sao? Thất gia lợi hại như vậy sao không đi cầu cứu Thất gia đi?”
“Tiểu Cầm, năm đó Thất gia chịu giúp đỡ chúng ta cũng là vì cái hạng mục đó thôi.
Nếu không có cái hạng mục đó, Thất gia sẽ không giúp chúng ta đâu.
”
Giang Trấn cũng là thương đứa con gái này, nên bây giờ mới tận tình khuyên bảo con bé: “Tiểu cầm, con thử nghĩ đi, nếu chúng ta lấy được thứ đồ kia trên người Mộ An An, khi đó chúng ta sẽ thành công hợp tác với Thất gia, thì sự tiếp xúc giữa chúng ta và Thất gia sẽ ít sao? Đến khi đó ba sẽ sắp xếp thật tốt giúp con tiếp xúc với Thất gia.
”
Giang Trấn nói đến đây rồi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang cầm, sau đó vỗ về nói: “Tiểu cầm nhà chúng ta xinh đẹp như thế, đến lúc đó tiểu công chúa kia là cái thá gì chứ? Tiểu Cầm nhà chúng ta mới thật sự là chủ nhân của Ngự Viên Loan!”
Giang Trấn nói tới đây, khuôn mặt liền vô cùng kiêu ngạo.
Mà khuôn mặt vốn khó coi của Giang Cầm cũng được an ủi phần nào.
“Đi, tiễn ba ra cửa.
”
Giang Trấn nói: “Ba lại nói với con chút tình hình, con phải tiếp cận Mộ An An thật nhiều bất kỳ biện pháp gì, nhớ chưa.
”
“Sau lưng Mộ An An của Mộ gia có một vết bớt, con chỉ cần tìm được vết bớt kia là được” – Giang Trấn một bên vừa nói với Giang cầm, một bên đi về phía cửa mà không chú ý đến.
Mộ An An đang đứng dựa vào tường ở chỗ ngoặt của hành lang.
Những lời vừa nãy đều nghe rõ ràng hết.
Vừa nãy Mộ An An ở nhà vệ sinh điều chỉnh tâm trạng.
Lúc đi ra vừa đúng lúc đụng phải Giang Trấn đang kiên nhẫn dỗ dành Giang cầm.
Thái độ khi Giang Trấn đối xử với Giang cầm không giống khi diễn kịch với Mộ An An, mà là thật sự vào vai một người cha yêu thương và thích đứa con gái này, cho nên mới dỗ dành tính khí của Giang cầm.
Mộ An An mới yên lặng nghe hết.
Nghe Giang Trấn nói về hạng mục mà mẹ cô để lại.
Nghe Thất gia trước đó vì hạng mục này mới giúp đỡ Giang gia.
Đối với cuộc thảm án của năm trước, Mộ An An cứ tưởng là do Giang Trấn muốn cướp đoạt đi tiền tài và tập đoàn Mộ gia.
Nhưng hôm nay Mộ An An nghe được cuộc trò chuyện này, đột nhiên Mộ An An cảm thấy chân tướng mà bản thân mình cứ nghĩ nó là chân tướng, thật ra lại không phải là chân tướng.
Sự ra đi của mẹ và ông ngoại có lẽ là liên quan đến hạng mục mà Giang Trấn nhắc đến.
Đối với việc Giang Trấn tìm cô, cô nghĩ là Giang Trấn muốn giết người diệt khẩu.
Kết quả là Giang Trấn tưởng cô là một bí mật.
.