“Đâu có, cô khách sáo rồi.
” – Giang Trấn cười cười, nhìn chằm chẳm Mộ An An, tựa như muốn từ khuôn mặt này nhìn ra cái gì đó.
Mộ An An có chút căng thẳng.
Khi Mộ gia biến mất, Mộ An An mới tuổi, các đường nét trên khuôn mặt của cô đều như cũ, không có nhiều sự khác biệt giữa hiện tại và quá khứ.
Một người cha binh thường chắc chắn sẽ nhận ra con gái mình.
Cho dù Mộ An An có đeo kính gọng
đen đi chăng nữa.
Nhưng Mộ An An trong lòng gần như chắc chắn, Giang Trấn không thể nhận ra.
Năm đó Giang Trấn tiếp cận Mộ Thanh, chỉ vì danh tiếng và địa vị của Mộ gia, thậm chí việc làm cho Mộ Thanh yêu ông ta cũng được tính toán từng bước.
Sau khi kết hôn với Mộ Thanh, Giang Trấn đã hoàn toàn có được chỗ đứng trong Mộ gia, suốt ngày bận rộn làm việc và rất thờ ơ với vợ con.
Trong ký ức năm duy nhất của Mộ An An, người cha này rất hiếm khi
xuất hiện.
Ngay cả trong ngày sinh nhật của mình, ông ta có thể lấy lịch trình bận rộn của mình như một cái cớ để vắng mặt.
Lúc trước, Mộ An An còn nhỏ, cô thường túm lẩy Mộ Thanh hỏi tại sao ba cô không trở về.
Tại sao ba không yêu thương con?
Khi đó, cô gái nhỏ Mộ An An thường rơi vào tình trạng buồn bã thiếu tự tin.
May măn thay, Mộ An An có một người mẹ hiền nhất trên đời.
Tuy nhiên, sự cặn bã này đã khiến cô bé mất mẹ mãi mãi!
Đã đánh mất sự dịu dàng đó!
Khi Mộ An An cụp mắt xuống, trong ánh mắt ẩn chứa sự hận thù.
Giang Trấn chủ động nói: “Tiểu thư An An, tôi có thể nói chuyện với cô được không?”
“Có thể.
” – Mộ An An đáp lại đơn giản.
Cô muốn xem Giang Trấn muốn nói
gì!
Mộ An An liếc nhìn băng ghế màu xanh lá cây ở hành lang phía trước,
chủ động ngồi xuống đó.
Cô đặt hộp cơm lên đùi, không có ý định mở ra.
Giang Trấn đứng ở nơi đó, suy nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Mộ An An.
Ghế dài màu xanh lá cây đặt cạnh nhau, hai ghế cách nhau rất gần, Giang Trấn vừa ngồi xuống, cánh tay liền kề sát tay Mộ An An.
Mộ An An cảm thấy buồn nôn khi ông ta chạm vào da của mình.
“Tiểu thư An An, cô đừng để ý, tôi biết là xúc phạm, nhưng tôi muốn thân
thiết với cô hơn một chút.
” – Giang Trấn nói.
Mộ An An thậm chí có thể nghe thấy một số yếu tố khẩn cầu trong giọng điệu của ông ta.
Mộ An An nắm chặt hộp cơm, chịu đựng sự kích động.
Giang Trấn lại nói: “Từ lúc biết tiểu thư An An , tôi liền nhịn không được mà muốn thân thiế với tiểu thư An An, bởi vì… đứa con gái mà tôi yêu thương nhất có cùng tên và họ với tiểu thư An An.
”
Sau khi nói câu cuối cùng, giọng Giang Trấn liền nghẹn ngào vì xúc
động mạnh.
Nếu người ngoài nghe đến đây, họ có thể trực tiếp cảm nhận được một người ba rất mực dành tình cảm cho con gái của mình.
Mộ An An chịu đựng cơn buồn nôn và cùng Giang Trấn diễn tiếp cảnh này!
Cô rốt cuộc muốn xem, tên đạo đức giả lịch sự này có thể chạy đến trước mặt cô trình diễn những loại suy nghĩ của một người ba hiền từ như thế nào!
Mộ An An cười nhẹ, hỏi ngược lại:
“Cô ấy cùng tên cùng họ với tôi sao?”
“Đúng vậy, người vợ quá cố của tôi tên là Mộ Thanh.
Cô ấy là một người phụ nữ rất hiền lành và đức hạnh.
Cô ấy đã sinh cho tôi một cô con gái xinh xắn.
”
Giang Trấn vẻ mặt nhung nhớ:”Trước đây khi vợ của tôi, tôi cũng không biết hóa ra trên thế giới này lại có một người phụ nữ hiền lành như vậy.
Cô ấy đã sinh cho tôi một cô con gái dễ thương như thiên thần.
”
Nói xong, Giang Trấn lộ ra vẻ xúc động nhìn Mộ An An: “Dễ thương không kém gì tiểu thư Mộ An An.
”
Nghe được những lời này, Mộ An An
rất muốn hỏi: Ba cặn bã này, ông không cảm thấy rất ghê tởm sao?.