Mẹ nó, lại là tiền!
Hạ Mặc Thần tức giận gầm lên với bóng lưng của cô: “Chờ tôi hoàn toàn tiếp quản Hạ Thị, mẹ nó chứ tôi nhất định sẽ dùng tiền đè chết cô!”
“Vậy tôi sẽ chờ ngày đó!”
Nghe cô trả lời tiêu cực như vậy, Hạ Mặc Thần chỉ cảm thấy trong lồng ngực có cơn tức giận hừng hực bốc cháy mà không thể nào trút ra được.
Cố Sênh Ca càng khinh thường như thế, anh ta lại càng tức giận!
Xem ra thật sự không thể quay về Phong Viên rồi!
Mỗi ngày nhìn thấy cô ta ở trong công ty đã đủ ảnh hưởng tâm trạng rồi, nếu tối nào cũng phải nhìn thấy cô ta, có khi còn chưa kịp tiếp quản hoàn toàn Hạ Thị thì đã bị cô ta làm cho tức chết rồi.
Ngự Phủ.
Thương Phàm Hi và Khang Vũ ngồi trên ghế sô pha, thi thoảng lại quay sang liếc nhìn Đường Cẩn Viêm đang uống rượu giải sầu.
Hai người nhớ tới cảnh tượng mà bọn họ bắt gặp trong toilet của quán bar, chẳng ai dám hó hé câu nào.
Dù sao là bọn họ quấy rối “chuyện tốt” của anh Ba.
Cho nên, vì để lập công chuộc tội, khi vừa tới Ngự Phủ cả hai đã bảo trưởng ca trực đưa tới mấy cô gái xinh đẹp mà còn trong trắng.
Nào ngờ đưa tới đây mấy tốp rồi mà không một ai có thể khiến anh Ba để ý.
Khang Vũ thật sự không thể im lặng được nữa, bèn mạnh dạn lên tiếng: “Anh Ba? Người phụ nữ kia là ai? Hay là em và Phàm Hi bắt cô ta về đây cho anh nhé?”
“Đúng thế! Anh Ba, chỉ cần anh nói cho bọn em người phụ nữ đó là ai, em và Khang Vũ sẽ lập tức, lập tức đưa cô ta tới trước mặt anh ngay!”
Đường Cẩn Viêm nghe xong, khẽ đưa mắt nhìn, đung đưa ly rượu đỏ trong tay, liếc nhìn hai người với ánh nhìn khinh miệt.
“Chỉ bằng hai người? Vốn không phải đối thủ của cô ấy.”
“Cái gì?”
“Không phải đối thủ của cô ta?” Khang Vũ thầm nghĩ, địa vị của người phụ nữ kia lợi hại cỡ nào?
“Là tiểu thư nhà ai vậy? Lai lịch lớn thế sao?” Thương Phàm Hi hỏi.
Đường Cẩn Viêm đáp thản nhiên: “Không phải là lai lịch lớn, mà tính tình cô ấy khá nóng.”
Dứt lời, anh uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
Nhưng khi nhớ tới cảnh Cố Sênh Ca ngồi xe của Hạ Mặc Thần rời đi, trong lòng anh chợt có cơn tức.
Nhìn thấy Đường Cẩn Viêm như vậy, Thương Phàm Hi và Khang Vũ lại càng tò mò hơn.
Người phụ nữ đó rốt cuộc tính tình nóng tới cỡ nào?
Cho dù tới mấy thì cũng nên biết thân phận của anh Ba chứ?
Cô ta còn dám đắc tội anh Ba! Đây chẳng phải là không muốn sống ở Bắc Thành này nữa sao?
Ngày hôm sau, trong khách sạn bảy sao của Đường Thị.
Cố Sênh Ca ăn vận xinh đẹp cùng Hạ Mặc Thần xuất hiện trên tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Đường.
Chiếc váy tuxedo màu vàng nhạt mặc trên người cô càng làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo kia, lại thêm đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng bạc khiến đôi chân cô trông càng thon dài hơn.
Cô vốn cao mét sáu lăm, thêm đôi giày cao gót tám phân nữa là trên một mét bảy rồi.
Chiều cao đó, đứng chung với Hạ Mặc Thần cao một mét bảy lăm, vừa xuất hiện đã thu hút mọi sự chú ý.
Hạ Mặc Thần cũng thuộc dạng có vẻ ngoài tuấn tú, nếu ở những trường hợp chính thức mà anh ta tỏ ra nghiêm túc thì hoàn toàn toát lên dáng vẻ doanh nhân tinh nhuệ, chứ không khiến người ta cảm thấy có chút lỗ mãng như những lúc thường ngày.
Khi hai người bọn họ chuẩn bị tặng quà cho ông cụ nhà họ Đường, Cố Sênh Ca lại có chút do dự.
Cô không ngừng liếc nhìn xung quanh, chỉ sợ sẽ gặp phải Đường Cẩn Viêm.
Nhưng bên cạnh ông cụ nhà họ Đường, ngoài hai cậu con trai của ông ta là Đường Cẩn Thành và Đường Cẩn Liêm thì không còn ai khác.
Vả lại, khi được khách khứa chúc thọ, ông ta trông có vẻ tươi cười rất hào hứng, nhưng thật ra mắt luôn không ngừng nhìn về phía lối vào khách sạn.
Cố Sênh Ca thầm nghĩ, xem ra Đường Cẩn Viêm vẫn chưa tới.
Phải mau chóng tặng quà, sau đó tranh thủ rời khỏi đây mới được.
Nhưng khi cô và Hạ Mặc Thần vừa đi tới trước mặt ông cụ nhà họ Đường, chợt nghe thấy một giọng nam vừa quyến rũ lại có chút biếng nhác vang lên.
“Xin lỗi, ngủ quên nên tới muộn.”
Giọng nói này, đường nhiên không hề lạ lẫm gì với Cố Sênh Ca, là Đường Cẩn Viêm.