Lập tức, học sinh cả lớp đều cười to, lũ lượt xoay người, nhìn sang nơi phát ra giọng nói.
Cánh tay Thẩm Trạch Hy lười biếng chống trên bàn, ánh mắt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào khiến đôi mắt xinh đẹp của cậu híp lại, còn khẽ đọc từng câu từng chữ: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu cô giáo, học sinh hảo cầu…”
Tiếng cười trong lớp lại vang lên, Diệp Giai Nhi không nhịn được, khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, khẽ gọi một tiếng: “Thẩm Trạch Hy!”
“Thưa cô, có việc gì ạ?” Cậu híp mắt, khóe môi nở nụ cười.
Diệp Giai Nhi bước tới, dừng ngay cạnh cậu, khẽ nhéo tai cậu như trừng phạt: “Tan tiết đến phòng làm việc của tôi.
”
Văn phòng.
Diệp Giai Nhi có chút bất lực nói: “Thẩm Trạch Hy, em vào lớp có thể đừng gây rối không?”
“Cô ơi, em cho rằng mình rất ngoan…” Thẩm Trạch Hy mỉm cười, nhướn mày, không cho là đúng: “Cuộc sống của em quá khô khan, cũng nên có chút vui vẻ, quà giáng sinh cô hứa tặng cho em đâu?”
“Cái này thì em nhớ rõ hơn ai hết đấy, quà giáng sinh cô hứa tặng cho em, cô cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng điều kiện là em phải đồng ý một yêu cầu của cô.
”
“Yêu cầu gì ạ?”
Diệp Giai Nhi ngồi xuống trước bàn làm việc: “Cô đã làm chủ nhiệm lớp / một năm rồi, lần nào họp phụ huynh cũng không thấy người nhà em đến, họp phụ huynh ngày mai nhất định phải đến, nhất định!”
Cô lặp lại nhấn mạnh hai chữ nhất định.
Thân thể thon dài của Thẩm Trạch Hy nghiêng người tựa vào bàn làm việc, vươn tay sờ mũi: “Cô ơi, chuyện này hơi khó…”
“Đã khó thì bỏ đi, em về lớp chuẩn bị vào học đi, quà giáng sinh cũng miễn nhé.
” Lúc nói chuyện, cô cầm bút lên, bắt đầu chuẩn bị giáo án.
“Dạ, em đồng ý với cô, cô ơi, quà…” Thẩm Trạch Hy thỏa hiệp.
Khóe môi Diệp Giai Nhi lộ ra nụ cười hài lòng, lấy trong túi ra găng tay đã chuẩn bị từ trước, đưa sang: “Đây, giáng sinh vui vẻ.
”
Thẩm Trạch Hy vươn tay nhận lấy, lật xem găng tay len màu trắng trong tay mình, có chút bất mãn cau mày.
Cô đương nhiên nhìn ra cậu không hài lòng, chìa tay: “Không lấy thì trả đây, để đan đôi găng tay này, cô đã thức trắng hai đêm đấy!”
Nghe vậy, khóe môi cậu thiếu niên nhanh chóng cong lên, bước về phía trước một bước.
Mặc dù cô là giáo viên, nhưng đứng trước mặt cậu lại thấp hơn nhiều, chỉ có thể tới cằm cậu.
Cậu thiếu niên khom lưng, bất ngờ kéo bàn tay đang buông thõng bên người của Diệp Giai Nhi, cô sững sốt, còn chưa kịp hồi thần, bờ môi ấm áp mềm mại của cậu đã rơi lên lòng bàn tay cô, nóng hổi, ngưa ngứa.
“Đây là quà đáp lễ cho cô…”
Thẩm Trạch Hy ra vẻ phong độ quý ông nước Pháp buông tay cô ra, đôi mắt sáng ngời bước ra khỏi văn phòng.
Cho tới khi bóng dáng cậu biến mất, Diệp Giai Nhi mới hồi thần, cảm giác nơi lòng bàn tay vẫn còn đó, may mắn trong phòng làm việc không có thầy cô khác, nếu không thật là!
Là một học sinh lớp , lại học hành động như quý ông, thật lắm trò!
Ánh mắt luôn nhìn vào đôi găng tay, sau khi đi tới khúc rẽ, Thẩm Trạch Hy lấy điện thoại ra, giọng vui vẻ.
“Quản gia Trần, là tôi, ngày mai ông kêu ông cụ hay bà chủ đến trường một chuyến.
”
“Cậu hai, ông chủ và bà chủ đều không ở đây.
”.