CHƯƠNG 2206
Thẩm Trạch Hy lườm bé một cái, Hạ Nhiên cũng tỏ vẻ tức tối: “Muốn ăn thì nói thẳng đi, nói chuyện còn ngoa ngoắt như thế, tôi mập, anh có từng thấy phụ nữ mập chưa, hơn nữa, cả người tôi có chỗ nào mập hả?”
Dừng giây lát, Thẩm Trạch Hy nhìn lướt qua cô một cái, thốt ra một chữ: “Ngực…”
“…” Im lặng giây lát, Hạ Nhiên suýt nữa nghiến răng: “Đó đâu phải mập, là đầy đặn, đầy đặn, ok?”
“Đừng viện cớ cho việc mập nữa.” Thẩm Trạch Hy ung dung ăn mì xào, vừa nói với Huyên Huyên: “Mau ăn đi.”
Lần đầu tiên cô nghe thấy có người đàn ông nói ngực cô mập!
Nói xong, Huyên Huyên vẫn muốn ở lại, không chịu đi.
Sắc mặt Thẩm Trạch Hy thay đổi, bé liền ngoan ngoãn nghe lời.
Tuy rằng ở nhà họ Thẩm, bé ngang ngược bất chấp, giống như hoàng đế vậy, nhưng cũng biết nhìn sắc mặt, chú nhỏ đi với bé cả buổi, cũng phải đến công ty chứ.
Hạ Nhiên tiễn hai người xuống tầng, Huyên Huyên ra sức vẫy tay với cô.
Thẩm Trạch Hy như là tên bắn vậy, không ngoảnh đầu lại.
Người đàn ông này quả thực trông cũng không tệ, mắt là mắt, mũi thẳng giống như đường thẳng, nhưng tính cách quả thực rất khó ưa!
Lúc rẽ, khóe mặt Thẩm Trạch Hy lướt qua cô một cái, nhướn mày, Hạ Nhiên trừng mắt lại, không có thiện cảm với nhau!
Quay về phòng bệnh, cô gọi điện thoại cho ba mẹ, nói sự tình cho họ biết.
Hạ Vũ bệnh nặng, đương nhiên là phải đi khám, thứ đầu tiên và quan trọng nhất là tiền, sau khi bàn bạc, quyết định để anh ấy nằm viện, sau đó đợi đến khi có được thận phù hợp.
“Nhiên Nhiên… còn muốn ăn kẹo không?” Một người đàn ông 30 tuổi như anh ấy nghiêng đầu, giống như trẻ con vậy.
Hạ Nhiên lắc đầu, đau lòng vuốt ve gương mặt anh, thực ra anh trai rất anh tuấn, nhưng lại mắc phải căn bệnh thế này!
“Anh có tiền… tiền mừng tuổi… nhiều lắm… mua cho Nhiên Nhiên!” Anh ấy lật tìm một đồng lẻ trong túi ra, cười hi hi nhét vào tay Hạ Nhiên.
Đúng lúc bác sĩ đi qua, Hạ Nhiên hỏi bác sĩ các tình hình và cả chi phí liên quan.
Bác sĩ nói, nhưng con số đó đối với Hạ Nhiên mà nói vốn không thể gánh vác được, quá nhiều, quá nhiều.
Cô nghĩ, sau đó nói với ba mẹ hay là đi tìm Lục Đông Thăng mượn một chút.
Nghe vậy, mẹ cô từ chối: “Quan hệ giữa con và Đông Thăng bây giờ rất tốt, tuy rằng đã bàn đến hôn sự rồi, nhưng những việc thế này vẫn là nên thôi đi.”
“Con nghe anh ấy nói, mẹ anh ấy đã mua sẵn nhà cưới cho bọn con, con đi bàn bạc thử xem có thể bán nhà cưới đi trước không, cho con mượn tiền, sau này con sẽ trả lại bà ấy không thiếu một đồng!”
Cách mà cô nghĩ được chỉ có như vậy, người xung quanh cho dù cho cô vay, ai sẽ cho một cảnh sát nhỏ bé vay mấy trăm triệu cơ chứ, đó là việc không thể nào!
Mẹ cô nói thôi đi, vẫn là nên nghĩ cách khác, không muốn để Hạ Vũ liên lụy đến cô hơn nữa.
Hạ Nhiên không vui: “Mẹ, mẹ nhớ kỹ, anh ấy là Hạ Vũ, là anh trai ruột của Hạ Nhiên, trước nay chưa từng là liên lụy!”