CHƯƠNG 2196
“Huyên Huyên, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Con có thể sửa được thói xấu khi ăn cơm này không? Con thích ăn cái gì thì gắp cái đó, sao có thể chọc loạn trong đĩa chứ?”
Diệp Giai Nhi mắng bé.
Đúng là có bệnh, bất kể nói bao nhiêu lần cũng không chịu lọt tai.
Tâm trạng Huyên Huyên hôm nay rất tệ, còn bị mắng một trận như vậy thì lập tức nổi nóng, ném đũa cạch một tiếng xuống bàn, rất cáu kỉnh.
Cô bé vừa ném như vậy, kết quả dầu mỡ vẫn dính trên đũa đúng lúc bắn lên trên áo sơ mi trắng của Thẩm Trạch Hy, màu trắng và màu vàng của dầu mỡ hình thành sự tương phản rõ rệt.
“Con tới góc tường đứng cho mẹ. Tình tình con bây giờ càng lúc càng tệ rồi!” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi nghiêm khắc.
Huyên Huyên mím môi, cảm thấy mình cực kỳ oan ức, lập tức đứng lên, đi về phía góc phòng.
Nhưng bé mới đi được hai bước, cánh tay dài của Thẩm Trạch Hy móc một cái, đã kéo Huyên Huyên đang tức giận xoay mông tới trên đùi mình: “Còn rất cáu kỉnh nữa.”
Huyên Huyên ngồi trên đùi anh: “Cháu có người sinh nhưng không có người nuôi. Chú hai, chú thấy cháu thế nào?”
Mí mắt Thẩm Trạch Hy giật giật, suy nghĩ một lát mới nói: “Thông minh, lanh lợi, hiểu chuyện, chỉ là thỉnh thoảng hay cáu gắt. Nếu sửa được điểm ấy sẽ càng hoàn hảo hơn. Không đúng, là hoàn hảo không chút khuyết điểm nào.”
“Chú hai, vậy chú cảm thấy vấn đề của cháu không lớn lắm, đúng không?” Huyên Huyên truy hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy chú bớt thời gian, nhận cháu làm con nuôi đi. Dù sao chú cũng cảm thấy vấn đề của cháu không lớn lắm, cháu cũng cảm thấy không lớn. Chú thấy thế nào?”
Diệp Giai Nhi đã không muốn để ý tới cô bé nữa, khóe miệng giật giật.
Thẩm Hoài Dương nhìn cô vài lần, ánh mắt đầy ý cười, ho khẽ một tiếng. Anh hình như nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Thẩm Trạch Hy: “Anh thu xếp buổi hẹn xem mắt rồi, em đi hai buổi.”
Thẩm Trạch Hy thấy hơi đau đầu, không nhận lời mà mặc kệ, chỉ trêu đùa Huyên Huyên trong lòng mình.
Huyên Huyên lại thấy rất hứng thú: “Có chị cảnh sát ngực to không?”
Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên: “Ai dạy con?”
“Chẳng ai dạy ạ. Con tận mắt nhìn thấy. Lần đầu tiên, chú hai sờ ngực chị cảnh sát. Lần thứ hai con ở Cục cảnh sát không cẩn thận làm rơi kem lên người chị ấy, chú hai lại đi thẳng qua sờ. Cho nên con cảm thấy chú hai thích phụ nữ ngực to. Nếu giới thiệu, vậy phải có ngực to hơn chị cảnh sát, nếu không chú hai sẽ không thích đâu.”
“Anh quản con gái anh cho em!” Diệp Giai Nhi tức giận nói với Thẩm Hoài Dương.
Thẩm Hoài Dương cũng hết cách với cô bé. Từ sáng đến tối, rốt cuộc trong đầu quả dưa của bé nghĩ gì vậy? Sao lại tinh quái như thế?
“Cậu đi một chuyến đi. Cho dù cậu không thích, hai người lần này cũng do bạn bè nhiệt tình giới thiệu, anh không có cách nào từ chối được. Sau này, anh sẽ không nhận lời chuyện tương tự nữa. Dù sao cũng là cuộc hôn nhân của em, anh vẫn hy vọng em có thể tự quyết định.”
Nếu anh đã nói đến mức đó, Thẩm Trạch Hy đương nhiên không thể từ chối nữa, vì vậy lại đồng ý.