CHƯƠNG 2168
Anh mở cửa căn hộ, người vốn bị trói trên ghế sofa đã không thấy đâu nữa.
Người anh chấn động rõ rệt, anh quay lại phòng ngủ, đến Huyền Diệp trên giường cũng biến mất.
Rõ ràng đã bị bế đi, rời đi rồi, còn cần phải nói nữa không?
Anh siết chặt tay thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh lại nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Diễm An.
Nhưng không kết nối được, âm thanh thông báo đối phương đã tắt, vui lòng thử lại sau.
Toàn bộ sức lực trên người Quý Hướng Không như bị rút đi, anh cảm thấy mềm nhũn, hai chân cũng nhũn đi không trụ nổi, ngã lên ghế sofa, hai tay ôm đầu, yếu hầu trượt lên trượt xuống.
Ngay khi anh tưởng rằng hạnh phúc sắp từ trên trời rơi xuống thì thực tế lại tàn nhẫn thế này!
Anh im lặng hồi lâu không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, nỗi buồn và đau đớn trong lòng ập đến, tim anh chợt thắt lại, sau đó dạ dày bắt đầu đau.
Cơn đau kịch liệt như bệnh đau bụng khan, anh đưa tay ôm bụng, đau đớn hồi lâu không ngồi dậy được, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Sau đó cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng ăn sâu vào xương tuỷ, Quý Hướng Không không chịu nổi nữa, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Trong phòng tắm, Trần Diễm An bế Huyền Diệp bước ra, cô đi tắm cũng nhân tiện tắm luôn cho con.
Nhưng vừa mới đi vào phòng khách đã thấy người đàn ông ngã trên đất, Trần Diễm An giật mình sợ hãi, sải bước tới lay nhẹ người anh, không ngừng gọi tên anh.
Nhưng anh không có chút phản ứng nào, vẫn là tư thế ngủ gục trên đất, bất động.
Trần Diễm An vội vàng gọi cho bệnh viện, lại giao Huyền Diệp cho giúp việc rồi đưa anh lên xe, cấp tốc đến bệnh viện.
Bác sĩ khám xong thì truyền nước cho anh.
Trong khoảng thời gian này, Quý Hướng Không như có ý thức, đôi mắt từ từ mở ra, khi nhìn thấy Trần Diễm An mắt sáng lên, anh nắm chặt tay cô.
Anh tỉnh táo không được bao lâu rồi lại ngủ thiếp đi, Trần Diễm An hỏi bác sĩ: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại ngất vậy?”
Bác sĩ trả lời: “Anh ấy vốn đã mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa hồi phục, lại thêm chưa ăn sáng, nhịp tim không đều, tinh thần căng thẳng nên mới ngất đi.”
Trần Diễm An biết anh có bệnh dạ dày nhưng không ngờ lại nghiêm trọng thế này.
Bác sĩ rời đi, Trần Diễm An đứng hơi mệt, muốn kéo ghế lại nhưng vừa cử động, tay anh đã siết chặt lên, cô nhìn sang nhưng thấy anh chưa tỉnh, những hành động này đều là vô thức.
Hết cách, cô chỉ đành từ bỏ việc ngồi, cứ đứng như vậy, thi thoảng sẽ ngồi bên cạnh.
Mãi mấy tiếng sau Quý Hướng Không ho nhẹ rồi tỉnh lại, sau khi mở mắt ra thì nhìn chằm chằm Trần Diễm An, không chớp mắt.
Trần Diễm An nhúc nhích đôi chân hơi tê của mình, thay đổi tư thế, nhướng mày: “Anh nhìn gì?”
Quý Hướng Không cũng không nói, nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ nếu buông ra, cô sẽ bay mất.
“Buông ra, em đứng tê hết cả chân rồi, để em ra sofa ngồi một lát.” Trần Diễm An nhướng mắt, lắc lắc tay hai người đang nắm chặt.
Anh không buông tay, sống chết không chịu buông, dù cô có nói gì đi nữa.